Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô vít

2022-09-23 01:05

Tác giả: Aphrodi


Nhớ ngày dịch bệnh đến

Lòng người như lao đao

“Rồi tôi sống ra sao?”

Ai cũng đều lo lắng.

 

Ai cũng đều sốt sắng

Đi tích trữ đồ ăn

Kèm thêm mấy cái khăn

Để về nhà xông thuốc.

 

Nghe theo lệnh dãn cách

Mọi người tách nhau ra

Ở yên ở trong nhà

Quyết không được đi ra.

 

Thực hiện cả năm không

Luôn giữ mình an toàn

Không tích trữ đồ đạc

Để nhà sạch khang trang.

 

Bác sĩ thì nhớ nhà

Nhưng không thể về nha!

Vì bệnh nhân ở đây

Cần người chăm sóc đấy!

 

Chiến sĩ thì lập chốt

Để bảo vệ an ninh

Quyết không cho dịch bệnh

Ào đến quê hương mình.

 

Những người anh hùng ấy

Cho dù gặp khó khăn

Luôn tiến lên phía trước

Quyết tâm không lùi bước.

 

Họ bảo vệ chúng ta

Ta phải giúp đỡ họ

Chung tay đuổi dịch bệnh

Để nó biến ra xa.

 

Bây giờ dù an toàn

Nhưng đừng quên khẩu trang

Đi về nhớ sát khuẩn

Ăn uống nhớ đàng hoàng.

 

Vì sức khỏe cộng đồng

Thực hiện có được không?

Mọi người cùng khỏe mạnh

Như thế mới là vui!

 

© Aphrodi - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Blog Radio 724: Chỉ tình yêu ở lại

Aphrodi

Như một vị thần bay tự do trên bầu trời mà mình muốn…

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai

Ánh mắt của tôi không phải ánh ban mai

Và đó là lúc những trang nhật ký chẳng còn về những chú mèo hay một vài cây nấm nhỏ tôi thấy bên đường nữa, mà là đôi ba chiếc sticker kèm với cậu nhóc nhỏ ngủ gật đã đi vào từng đoạn ký ức mãi không quên của tôi.

Chỉ tôi mới giúp được chính mình

Chỉ tôi mới giúp được chính mình

Trong mỗi bước đi, tôi nhớ về những lúc ngã gục, nhưng cũng không bao giờ quên việc lấy lại đà và đứng dậy vững vàng.

Còn mẹ là còn nơi trở về

Còn mẹ là còn nơi trở về

Cuộc sống sẽ vẫn tiếp tục và quay tròn, và con cũng biết, rồi sẽ có một ngày mẹ già đi, hay thậm chí là con sẽ phải xa mẹ, không còn được ở gần mẹ nữa. Nhưng mẹ ơi, con sợ ngày đó sẽ xảy ra, sợ lắm.

Thu đợi em về

Thu đợi em về

Tàu đi mãi chẳng về ga Tàu đưa em về nơi sỏi đá Em xa ta đất đá phủ thân mình.

Sương à!

Sương à!

Hai Sương nằm trên giường, hai mắt sưng húp, cô khóc không dừng nổi. Cô thương thầm cậu ba từ tấm bé, cậu ba từng cứu mạng cô, cô đã thề quyết gả cho cậu. Nhớ đi nhớ lại, cô vẫn nhớ có mấy lần cậu ba quan tâm, chăm sóc cô dữ lắm mà.

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?

Bà ơi, ở nơi đó bà có nhớ con không?

Giá như thời gian quay lại để tôi có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc và dâng trào cảm xúc đó một lần nào nữa. "Bà trên thiên đàng có vui không? Bà ở đó có nhớ con không?".

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao

Nếu là hạnh phúc, muộn một chút cũng không sao

Vì cuộc đời này vốn dĩ là những chuyến đi không ngừng nghỉ kia mà, tại mỗi ngã rẽ bạn dều có thể sẽ xa một người mãi mãi. Sau đó bạn có thể lại quen một người, có thể cùng bạn đi đến tận cuối con đường, một người có thể tình nguyện cầm cán ô che chở cho bạn dưới những cơn mưa.

Những chuyến xe

Những chuyến xe

Một chút ký ức ấy quý lắm, nhìn những tán cây xanh rờn, nhắm mắt lại, ông thích thú khi thấy mình lại quay về ngày xưa, ngày mà ông còn phơi phới niềm tin vào cuộc đời sẽ cho ông những điều no đủ, rằng quyết định rời ngành công an để lấy tiền vốn làm ăn sẽ đúng.

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn

“Người nhạy cảm trong thế giới vô cảm” – lời an ủi đến những tâm hồn

Những tâm hồn nhạy cảm có thể tự mình nở rộ như những bông hoa rực rỡ ngoài kia.

Anh trộm nhớ mùa thu

Anh trộm nhớ mùa thu

Anh trộm nhắc mùa thu Lại thấy thương những con đường lá đổ Hoa sữa ngọt vùi mình vào lòng phố Heo may ngập ngừng nhớ nhớ quên quên

back to top