Có những ngày ao ước được đan một bàn tay
2017-11-23 01:30
Tác giả:
Mỗi lần nhắc nhớ đến, tôi lại có cảm giác mình như đang ngồi trên chiếc xe lăn, cố tay với một cốc nước tinh khiết mát lành để rồi làm tung toé đổ vỡ khắp căn phòng. Rồi thì cái gì cũng sẽ qua, áp lực của cuộc sống không cho phép ta dừng lại lâu ở chỗ nào cả, mùi cà phê rang như cái búa tạ đánh mạnh vào trí não để ta luôn nhớ rằng: Anh đã quên em lâu rồi, thật đấy...
Hôm nay quán đông người quá, đây là nơi hẹn hò đầu tiên của hai đứa, rồi nó vô tình trở thành nơi tôi che giấu nỗi cô đơn của mình. Hôm nay đã là mười hai tháng hai, trời còn lạnh lắm, trong ngoài quán, những nụ hồng đầu tiên đã được trưng bày, hoa hồng ở đây giống hệt như chim én báo hiệu mùa xuân, càng nhiều thì ngày lễ tình nhân càng tới gần. Thì đúng vậy mà, ngoài kia người ta vẫn yêu nhau đấy thôi. Trong cái không khí này, những kẽ ngón tay lại thèm có những kẽ ngón tay khác đan vào.
Tiếng một cái cốc rơi xuống sàn lại làm đầu óc tôi rung rinh, có lẽ tôi uống hơi nhiều nhưng có sao đâu, vì tôi coi đây là nhà, và nhà là nơi để tìm về...
Tôi nhớ những ngày lễ Tết lạnh lẽo như thế này, chúng tôi chẳng thèm đi đâu xa, cứ tìm một nơi thật ấm áp, đan tay vào nhau, em tựa vào vai tôi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi em tỉnh dậy thì cũng là lúc trời về khuya và lạnh căm. Em nghịch ngợm chui cả đầu lẫn thân vào sau tà áo tôi rồi vòng tay ghì chặt bụng tôi, chiếc xe xé màn sương lạnh lao đi. Ôi ngoài kia lạnh, mà sao tôi vẫn ấm.
Tôi nhớ những lúc hai đứa đi chơi xa, hành lý thì chẳng có nhiều, mà lúc nào cũng mang theo con gấu bông tôi tặng em, mặc dù nó đã chiếm hết một nửa vali, em nói "Không gặp anh thì em yêu nó, còn gặp anh rồi yêu cả nó lẫn anh".
Tôi nhớ tất cả các ngóc ngách mà tuổi thanh xuân phá phách chúng tôi đã đi qua, không cần quá lịch sự và tỏ ra người lớn với ai cả, cứ lấy nụ cười trên môi làm giấy thông hành, cặp kè nhau như những người bạn.
Tôi nhớ cả những ngày cuối tuần em ghé nhà tôi để tặng tôi một giỏ hoa, rồi hai đứa cùng vào bếp nấu nướng và mơ về một mái nhà không xa.
Tôi nhớ cả những lần em giận khóc đến sưng mắt, tôi chỉ cần ghé ngang ôm em một cái, thế là ngày mai lại cười với nhau. Cười tươi rói như những đứa trẻ.
Tôi nhớ nhiều, nhiều thứ lắm,... sao thấy bình yên quá.
Tiếng còi xe lửa kéo một hồi dài nhanh chóng đưa tôi về với hiện tại, quán nằm sát đường ray, tuy đã có cửa kính nhưng tiếng còi vẫn nghe rõ mồn một, nghe giục giã hối thúc ai vậy. Chuông điện thoại của tôi lại kêu lên thất thanh, tôi hoảng hồn khi thấy số lạ, chắc là nhầm số, giờ không thấy gọi lại nữa. Cũng chính tiếng chuông điện thoại kêu lên vào giờ khuya như vậy, và nó đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi trong suốt hơn một năm nay.
"Alo, anh là bạn của... phải không? Anh lên bệnh viện Chợ Rẫy liền đi, cổ đang cấp cứu ở đó."
Cũng chính cuộc gọi ấy đã báo hiệu một điều cuộc đời tôi với những hơi thở có em đang dần lung lay dữ dội. Tôi sẽ thở giùm em.
"Em cố lên, em đừng bỏ anh!"
Tiếng tôi gào thét ngoài cửa phòng cấp cứu không đủ sức níu giữ em lại với tôi, dù chỉ là trong phút giây.
Quán đóng cửa, tôi ra về dưới cái lạnh ngắt của tiết trời giao mùa, chạy xe trong đêm tối, hơi thở nóng rực vì men nhanh chóng bị làn gió lạnh thổi tan đi. Chẳng gì có thể mang em trở lại, để chúng ta lại yêu nhau như lúc trước, lúc yêu thương chảy tràn khắp các nẻo đường dù hạ tới hay đông sang, mặc cho những âu lo theo ta về. Chúng ta đã từng bình yên như vậy.
Có những người không giữ lời nhưng ta lại yêu họ đến điên dại, và có những thứ ta càng cố gắng thoát ra, nó lại càng quấn chặt làm ta đau đớn hơn.
Cảm ơn em vì đã đến bên đời anh như chút gió chút hương bình yên. Dù em có phảng phất đâu đây, xin hãy gói vào hơi thở anh.
© Sang Le – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Sắc hoa vàng trong nắng
Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.
Để có được hạnh phúc gia đình
Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".
Hoa xoan ngày ấy
Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.
20 tuổi và những thay đổi
Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.
Trăm năm bên nhau
Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.
Niềm vui trọn tim anh
Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.
Bạn đang che giấu cảm xúc?
Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.
Ở lại hay ra đi
Ngắm nhìn anh - người thiếu niên em thương Cất lên khúc ca ấy Cùng hào vào mơ mộng em của em
Lời hứa tháng mười (Phần 2)
Cuộc hẹn chụp ảnh này, Phong cảm thấy có chút mong chờ. Khi bạn được gặp người tạo ra thứ bạn thích, trong bạn đã tồn tại một sự ngưỡng mộ về tài năng con người đó. Phong nghĩ mình nên kết bạn với anh chàng thú vị này.
Yêu “Nhạt" nhưng “Lành"
Mình cố gắng nói ít đi, làm nhiều hơn. Kết quả là cách mình trả lời cho câu hỏi “Có yêu không?" Bởi mấy ai chấm điểm quá trình, cái cuối cùng chúng ta quan tâm chẳng phải là đích đến tròn, méo, vuông vức ra sao đúng chứ?