Có những ngày ao ước được đan một bàn tay
2017-11-23 01:30
Tác giả:

Mỗi lần nhắc nhớ đến, tôi lại có cảm giác mình như đang ngồi trên chiếc xe lăn, cố tay với một cốc nước tinh khiết mát lành để rồi làm tung toé đổ vỡ khắp căn phòng. Rồi thì cái gì cũng sẽ qua, áp lực của cuộc sống không cho phép ta dừng lại lâu ở chỗ nào cả, mùi cà phê rang như cái búa tạ đánh mạnh vào trí não để ta luôn nhớ rằng: Anh đã quên em lâu rồi, thật đấy...
Hôm nay quán đông người quá, đây là nơi hẹn hò đầu tiên của hai đứa, rồi nó vô tình trở thành nơi tôi che giấu nỗi cô đơn của mình. Hôm nay đã là mười hai tháng hai, trời còn lạnh lắm, trong ngoài quán, những nụ hồng đầu tiên đã được trưng bày, hoa hồng ở đây giống hệt như chim én báo hiệu mùa xuân, càng nhiều thì ngày lễ tình nhân càng tới gần. Thì đúng vậy mà, ngoài kia người ta vẫn yêu nhau đấy thôi. Trong cái không khí này, những kẽ ngón tay lại thèm có những kẽ ngón tay khác đan vào.
Tiếng một cái cốc rơi xuống sàn lại làm đầu óc tôi rung rinh, có lẽ tôi uống hơi nhiều nhưng có sao đâu, vì tôi coi đây là nhà, và nhà là nơi để tìm về...
Tôi nhớ những ngày lễ Tết lạnh lẽo như thế này, chúng tôi chẳng thèm đi đâu xa, cứ tìm một nơi thật ấm áp, đan tay vào nhau, em tựa vào vai tôi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi em tỉnh dậy thì cũng là lúc trời về khuya và lạnh căm. Em nghịch ngợm chui cả đầu lẫn thân vào sau tà áo tôi rồi vòng tay ghì chặt bụng tôi, chiếc xe xé màn sương lạnh lao đi. Ôi ngoài kia lạnh, mà sao tôi vẫn ấm.
Tôi nhớ những lúc hai đứa đi chơi xa, hành lý thì chẳng có nhiều, mà lúc nào cũng mang theo con gấu bông tôi tặng em, mặc dù nó đã chiếm hết một nửa vali, em nói "Không gặp anh thì em yêu nó, còn gặp anh rồi yêu cả nó lẫn anh".
Tôi nhớ tất cả các ngóc ngách mà tuổi thanh xuân phá phách chúng tôi đã đi qua, không cần quá lịch sự và tỏ ra người lớn với ai cả, cứ lấy nụ cười trên môi làm giấy thông hành, cặp kè nhau như những người bạn.
Tôi nhớ cả những ngày cuối tuần em ghé nhà tôi để tặng tôi một giỏ hoa, rồi hai đứa cùng vào bếp nấu nướng và mơ về một mái nhà không xa.
Tôi nhớ cả những lần em giận khóc đến sưng mắt, tôi chỉ cần ghé ngang ôm em một cái, thế là ngày mai lại cười với nhau. Cười tươi rói như những đứa trẻ.
Tôi nhớ nhiều, nhiều thứ lắm,... sao thấy bình yên quá.

Tiếng còi xe lửa kéo một hồi dài nhanh chóng đưa tôi về với hiện tại, quán nằm sát đường ray, tuy đã có cửa kính nhưng tiếng còi vẫn nghe rõ mồn một, nghe giục giã hối thúc ai vậy. Chuông điện thoại của tôi lại kêu lên thất thanh, tôi hoảng hồn khi thấy số lạ, chắc là nhầm số, giờ không thấy gọi lại nữa. Cũng chính tiếng chuông điện thoại kêu lên vào giờ khuya như vậy, và nó đã trở thành nỗi ám ảnh của tôi trong suốt hơn một năm nay.
"Alo, anh là bạn của... phải không? Anh lên bệnh viện Chợ Rẫy liền đi, cổ đang cấp cứu ở đó."
Cũng chính cuộc gọi ấy đã báo hiệu một điều cuộc đời tôi với những hơi thở có em đang dần lung lay dữ dội. Tôi sẽ thở giùm em.
"Em cố lên, em đừng bỏ anh!"
Tiếng tôi gào thét ngoài cửa phòng cấp cứu không đủ sức níu giữ em lại với tôi, dù chỉ là trong phút giây.
Quán đóng cửa, tôi ra về dưới cái lạnh ngắt của tiết trời giao mùa, chạy xe trong đêm tối, hơi thở nóng rực vì men nhanh chóng bị làn gió lạnh thổi tan đi. Chẳng gì có thể mang em trở lại, để chúng ta lại yêu nhau như lúc trước, lúc yêu thương chảy tràn khắp các nẻo đường dù hạ tới hay đông sang, mặc cho những âu lo theo ta về. Chúng ta đã từng bình yên như vậy.
Có những người không giữ lời nhưng ta lại yêu họ đến điên dại, và có những thứ ta càng cố gắng thoát ra, nó lại càng quấn chặt làm ta đau đớn hơn.
Cảm ơn em vì đã đến bên đời anh như chút gió chút hương bình yên. Dù em có phảng phất đâu đây, xin hãy gói vào hơi thở anh.
© Sang Le – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.






