Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi

2017-10-30 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Chiều tan tầm em bỏ mặc những suy tư, ôm chút chông chênh riêng lẻ ngồi ở một góc ban công café quán vắng hay cuộn tròn như con mèo lười trên chiếc giường hỗn độn một đám gấu bông. Yêu thương xa xôi khiến cho những ước ao nhỏ nhoi cũng trở thành một điều xa xỉ. Những lúc em chơi vơi thế này, những lúc em cảm thấy muốn buông trôi hết mọi thứ.

***

blog radio, Bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi

Cuộc sống của em những ngày này rất chậm, nhịp thở tim yêu cũng chậm chạp lề mề hệt như một cỗ máy thiếu sức sống. Người ta nói tuổi trẻ nên yêu, cần yêu, còn em, cần gì anh biết không? Chẳng hạn như những ngày này, nhớ nhung lúc nào cũng thừa còn yêu thương thì thiếu…

Những ngày nắng chói chang oi ả, cảm xúc trong em thoáng chốc làm một cơn mưa rào đổ bộ ướt sũng tim. Như việc em đã quen bám víu một mẩu cô đơn lâu ngày, cô đơn ủ mốc, còn em héo cả một vùng thương yêu.

Em ra phố sớm ngày chỉ nhập nhằng vài điều liên quan đến công việc, một vài mẩu chuyện con con của đồng nghiệp. Chiều tan tầm em bỏ mặc những suy tư, ôm chút chông chênh riêng lẻ ngồi ở một góc ban công café quán vắng hay cuộn tròn như con mèo lười trên chiếc giường hỗn độn một đám gấu bông. Yêu thương xa xôi khiến cho những ước ao nhỏ nhoi cũng trở thành một điều xa xỉ. Những lúc em chơi vơi thế này, những lúc em cảm thấy muốn buông trôi hết mọi thứ.

Em ước ao có một bàn tay đủ ấm, đủ mạnh mẽ để kéo em ra khỏi những suy nghĩ và hành động điên rồ có thể làm chính mình tổn thương.

Em ước ao có một bàn tay nắm vội, dắt em qua đường và qua những ngã tư đầy nhốn nháo. Nhưng em hụt hẫng khi quay đi quay lại vẫn chỉ có một mình. Em lại thở dài...

blog radio, Bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi

Không hiểu nữa, nhưng gần đây em thấy mình cần những khoảng lặng tuyệt đối như thế này. Có lẽ em đã quá quen với cái cảm giác nửa cô đơn nửa tự do, quá quen với những thoáng sợ hãi không định hình, đến mức khó có thể từ bỏ được. Cái gì lặp đi lặp lại mãi rồi thì cũng tự nhiên trở thành thói quen thôi mà. Giá như em có thể xóa bỏ hết những vòng tròn đang bao vây lấy tâm hồn ấy, cuộc sống có lẽ sẽ đơn giản lắm!

Chưa bao giờ em thấy mình thấm thía sự cô độc và ngổn ngang bộn bề thật và sâu đến thế. Đó dường như không phải là một cái gì đó vô định, mơ hồ nữa mà tất cả như hiện hữu trước mắt, có thể tiến đến, có thể chạm vào, để rồi bị hút sâu vào đó, hệt như những thiên thể cô đơn trong vũ trụ bị cuốn vào vòng xoáy đáng sợ của lỗ đen vậy, làm thế nào để thoát ra? Thật sự không hiểu nổi mình nữa. Có thể em cần một cái gì đó để có thể vực mình dậy. Mệt mỏi, không nhìn rõ gì nữa, cũng chẳng nghe rõ gì nữa. Mọi thứ cứ mờ mịt và chao đảo trước mắt em. Vì vậy em cần một bàn tay để nắm, để vỗ về em trong những giấc mơ ảo ảnh phía xa xăm, ru ngủ những nỗi đau miên man theo ngày tháng. Một cái nắm tay để những kẽ trống trên bàn tay em được lấp đầy, bởi một bàn tay khác trìu mến thân thương. Một cái nắm tay để em biết em cần anh và anh cũng vậy!

Anh à, bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi…

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đông về lại thấy cô đơn

Đông về lại thấy cô đơn

Trở mùa, trời chớm sang đông Chừng như thấp thỏm trong lòng nhớ ai Chút se se lạnh hiên ngoài Làm tim thổn thức canh dài nhớ thêm.

Tôi muốn được là tôi

Tôi muốn được là tôi

Tôi thấy có thật nhiều nước đang chảy dưới chân tôi, tôi thấy những ngọn núi cao và nhiều nguy hiểm quá đang trước mặt tôi, nhưng tôi vẫn phải vượt qua, vì tôi là tôi, nên tôi phải vượt qua.

Tiếng yêu đầu

Tiếng yêu đầu

Vì người ta đã nói đã viết đã cười đã khóc và đã hát quá nhiều về tình yêu, nên những gì tôi sắp viết chỉ là những lời muốn được sẻ chia, là sự thấu cảm. Là sự thấu hiểu mà tôi muốn gởi đến những ai đã đau khổ hoặc đang trải qua đau khổ trong tình yêu.

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Suy Nghĩ Riêng Mình Anh

Anh cần em như ngày đó Một nỗi buồn anh vẽ thành mây Nếu như khóc không phải tình cảm Anh muốn quên và anh không rõ.

 Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn

Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đôi lúc ta ngoảnh lại

Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông

Sáo sang sông

À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em

Mẹ của em

Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!

Thương!

Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình

Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

back to top