Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi

2017-10-30 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Chiều tan tầm em bỏ mặc những suy tư, ôm chút chông chênh riêng lẻ ngồi ở một góc ban công café quán vắng hay cuộn tròn như con mèo lười trên chiếc giường hỗn độn một đám gấu bông. Yêu thương xa xôi khiến cho những ước ao nhỏ nhoi cũng trở thành một điều xa xỉ. Những lúc em chơi vơi thế này, những lúc em cảm thấy muốn buông trôi hết mọi thứ.

***

blog radio, Bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi

Cuộc sống của em những ngày này rất chậm, nhịp thở tim yêu cũng chậm chạp lề mề hệt như một cỗ máy thiếu sức sống. Người ta nói tuổi trẻ nên yêu, cần yêu, còn em, cần gì anh biết không? Chẳng hạn như những ngày này, nhớ nhung lúc nào cũng thừa còn yêu thương thì thiếu…

Những ngày nắng chói chang oi ả, cảm xúc trong em thoáng chốc làm một cơn mưa rào đổ bộ ướt sũng tim. Như việc em đã quen bám víu một mẩu cô đơn lâu ngày, cô đơn ủ mốc, còn em héo cả một vùng thương yêu.

Em ra phố sớm ngày chỉ nhập nhằng vài điều liên quan đến công việc, một vài mẩu chuyện con con của đồng nghiệp. Chiều tan tầm em bỏ mặc những suy tư, ôm chút chông chênh riêng lẻ ngồi ở một góc ban công café quán vắng hay cuộn tròn như con mèo lười trên chiếc giường hỗn độn một đám gấu bông. Yêu thương xa xôi khiến cho những ước ao nhỏ nhoi cũng trở thành một điều xa xỉ. Những lúc em chơi vơi thế này, những lúc em cảm thấy muốn buông trôi hết mọi thứ.

Em ước ao có một bàn tay đủ ấm, đủ mạnh mẽ để kéo em ra khỏi những suy nghĩ và hành động điên rồ có thể làm chính mình tổn thương.

Em ước ao có một bàn tay nắm vội, dắt em qua đường và qua những ngã tư đầy nhốn nháo. Nhưng em hụt hẫng khi quay đi quay lại vẫn chỉ có một mình. Em lại thở dài...

blog radio, Bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi

Không hiểu nữa, nhưng gần đây em thấy mình cần những khoảng lặng tuyệt đối như thế này. Có lẽ em đã quá quen với cái cảm giác nửa cô đơn nửa tự do, quá quen với những thoáng sợ hãi không định hình, đến mức khó có thể từ bỏ được. Cái gì lặp đi lặp lại mãi rồi thì cũng tự nhiên trở thành thói quen thôi mà. Giá như em có thể xóa bỏ hết những vòng tròn đang bao vây lấy tâm hồn ấy, cuộc sống có lẽ sẽ đơn giản lắm!

Chưa bao giờ em thấy mình thấm thía sự cô độc và ngổn ngang bộn bề thật và sâu đến thế. Đó dường như không phải là một cái gì đó vô định, mơ hồ nữa mà tất cả như hiện hữu trước mắt, có thể tiến đến, có thể chạm vào, để rồi bị hút sâu vào đó, hệt như những thiên thể cô đơn trong vũ trụ bị cuốn vào vòng xoáy đáng sợ của lỗ đen vậy, làm thế nào để thoát ra? Thật sự không hiểu nổi mình nữa. Có thể em cần một cái gì đó để có thể vực mình dậy. Mệt mỏi, không nhìn rõ gì nữa, cũng chẳng nghe rõ gì nữa. Mọi thứ cứ mờ mịt và chao đảo trước mắt em. Vì vậy em cần một bàn tay để nắm, để vỗ về em trong những giấc mơ ảo ảnh phía xa xăm, ru ngủ những nỗi đau miên man theo ngày tháng. Một cái nắm tay để những kẽ trống trên bàn tay em được lấp đầy, bởi một bàn tay khác trìu mến thân thương. Một cái nắm tay để em biết em cần anh và anh cũng vậy!

Anh à, bây giờ em chỉ cần một cái nắm tay thôi…

© Bùi Phương Dung – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

“Sau cơn mưa trời lại sáng”

Và anh để tôi yên thật. Anh không thèm liên lạc nữa, tôi thì cứ vùi mình như thế trong mớ hỗn độn mà có lẽ do chính tôi gây ra cho chính mình.

Bông hồng đỏ

Bông hồng đỏ

Chị giống mẹ, thà chịu đựng chứ chưa bao giờ một lần than với người khác. Nhưng làm như thế làm gì? Rồi đến một ngày khi không kiềm chế được sẽ còn như thế nào, hay người chưa từng dám tin bất cứ ai để có thể nói với họ? Một số người phụ nữ, thà cam chịu lại thay vì than vãn, tại sao lại không dứt khoát?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Cậu có biết định nghĩa của hạnh phúc là gì không?

Có người chỉ cần một mái ấm gia đình trọn vẹn, có người chỉ cần cơm ăn ba bữa, đủ quần áo mặc, có người chỉ cần tiền, rất nhiều tiền, sống vì công việc, sự nghiệp, niềm đam mê của họ,… Với họ đó là hạnh phúc nhưng có những người chỉ cần được sống.

Tháng tám và em

Tháng tám và em

Và làm sao anh biết được, rằng chỉ cần nhìn thấy anh thì cũng có thể khiến em vui vẻ cả ngày. Em đã mắc kẹt trong vùng mộng ảo em tự vẽ ra cho mình, em đã tự tạo cho mình một chuyện tình không có thực.

Khi con đã lớn khôn

Khi con đã lớn khôn

Con từng hi vọng khi lớn lên sẽ nghỉ học để kiếm tiền phụ giúp ba mẹ. Nhưng ba mẹ ngăn cản không muốn con bỏ lỡ việc học. Ba mẹ chỉ cần anh em con được ăn học đàng hoàng là ba mẹ cũng vui lắm rồi.

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Chúng ta đều từng dự một phiên tòa như thế...

Tôi không nhớ rõ nữa, bởi trái tim tôi biết đều sẽ là án chung thân, hoặc là được giữ cậu bên mình trọn đời, hoặc là mối tình của tôi sẽ tan vỡ không còn níu kéo được. Đôi mắt của kẻ si tình chỉ đẹp khi không cần hồi đáp. Nhưng tôi cần một câu trả lời.

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Mạnh mẽ bước qua quá khứ

Những kỷ niệm về anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, luôn hiện lên rõ nét như thể mới chỉ hôm qua. Nhưng tình yêu ấy, dù cháy bỏng và mãnh liệt, lại không thể vượt qua được rào cản của số phận.

Đừng kết thúc, em nhé!

Đừng kết thúc, em nhé!

Kết thúc và chấp nhận sự thật có lẽ là điều duy nhất tôi có thể ngay lúc này phải không? Nếu thật vậy, chào Yên, tôi đi, đi đâu thì tôi chưa biết, nhưng cuộc sống này khiến tôi muốn buông xuôi thật rồi. Dù thế tôi vẫn còn chút niềm tin nào đó, tôi mong, mình vẫn sẽ có thể quay lại, để kể cho Yên về thành công của chính mình.

Yêu lại từ khởi đầu mới

Yêu lại từ khởi đầu mới

Cậu chẳng hề nói lời tạm biệt bất cứ ai trong lớp. Tớ cảm thấy buồn và lạc lõng, rồi tớ hay nhìn về chỗ cậu từng ngồi trước đây và nhớ lại kỉ niệm giữa cậu và tớ. Tớ nhận ra tớ đã thích cậu.

Có một mùa nhớ thương

Có một mùa nhớ thương

Một mùa thu vừa chớm Có màu nắng chơi vơi Có màu vàng hoa cúc Có lá rơi ngập ngừng.

back to top