Có một người vẫn luôn tin anh
2017-03-17 01:30
Tác giả:
Hà Nội những ngày sắp xa anh…
Em đã từng hủy kết bạn trên Facebook với anh, cả chặn luôn tài khoản nữa. Vì em không muốn đọc những status của anh, không muốn nhìn thấy những bức hình của anh, không muốn biết điều gì về anh nữa cả. Thế nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi mở mạng ra, thì cái đầu tiên mà em gõ tìm kiếm lại là trang cá nhân của anh. Em vẫn đọc đi đọc lại, lướt xem từng ảnh, chú ý từng comment. Em là vậy đấy, lúc nào cũng luôn mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm. Những dòng trạng thái anh viết, những tấm ảnh anh đăng, em cảm nhận được tâm tư mà anh đặt vào đó. Có những lúc anh vui, anh hạnh phúc, em gom góp lại tất cả những điều đó, để nghĩ ngợi lại về bản thân em, về tình cảm tâm tư của em, về anh.
Hôm nay, như thói quen mọi ngày, em lại vào trang cá nhân của anh và thấy anh đang buồn. Giữa chúng ta có thể nói thế nào nhỉ? Thật sự em thấy chẳng có một câu chuyện tình nào lại nhạt nhẽo, vô vị như chuyện của em và anh. Không phải chớp nhoáng như tình yêu sét đánh, cũng không phải sâu đậm, dài lâu như những câu chuyện ngôn tình sướt mướt. Mọi thứ diễn ra, cả yêu cả giận, cả gặp gỡ cả chia xa, tất cả đều xảy ra chớp nhoáng. Thế nên có nhiều khi em tự hỏi: không biết anh có còn nhớ chút gì về những ngày ấy không? Bởi vì có gì đâu để mà nhớ.
Bởi vì...
Chúng mình thật sự còn chưa có một cái ôm nào tử tế. Em hình như còn chưa bao giờ ôm anh từ phía sau - một điều mà các cô gái vẫn thường rất thích làm với người yêu của mình. Chúng mình toàn chúc nhau ngủ ngon, nhớ nhau qua điện thoại. Chúng mình cũng chưa bao giờ thể hiện tình cảm cho nhau bằng hành động. Anh đã bao giờ đặt lên má em nụ hôn nào đâu, và cả em cũng thế. Và một điều đơn giản thôi mà thậm chí chúng ta cũng không có, đó là một tấm hình hai đứa chụp chung. Có lẽ là thời gian quá ngắn, không đủ để mình kịp làm những điều đó phải không anh? Anh cũng không thể chờ đến lúc em lớn hơn được. Nên chúng mình phải xa nhau thôi...
Chúng mình xa nhau và quên nhau. Mà anh biết đấy, không phải điều gì muốn quên là quên ngay được, nhất lại là chuyện tình cảm. Em quay trở lại với cuộc sống đơn điệu vốn có của mình.
Anh có nhớ đã có lần anh hỏi em câu gì không? Anh hỏi: “Sao chẳng thấy em yêu ai?” Em nói là bởi vì em không muốn yêu. Em thì lúc nào cũng một mình, nhưng lại thường xuyên gỡ rối tình cảm cho lũ bạn, thậm chí còn nghe cả anh kể chuyện về người yêu mới của anh. Giờ nghĩ lại mới thấy em buồn cười làm sao, nhạt nhẽo làm sao. Mà cũng phải thôi, vì em nhạt nhẽo thế, nên bảo sao anh không kiên nhẫn với em được...
Anh à!
Em vẫn luôn biết từ xưa đến nay, chẳng bao giờ chúng mình được ở gần nhau cả. Kể cả khi yêu nhau, hay khi chỉ là bạn của nhau, thì chúng ta đều luôn xa nhau. Em để dành cảm xúc của mình cho niềm vui sướng mỗi khi có dịp gặp anh. Anh có thể không biết, hoặc cảm thấy việc chúng ta vô tình gặp nhau là điều bình thường, như những người quen biết vẫn gặp nhau và chào hỏi bình thường như vậy. Nhưng với em thì khác. Em vẫn luôn rất vui mỗi khi gặp anh. Em vui khi không hẹn trước nhưng lại có thể gặp anh để cùng bắt xe về nhà. Nhưng lần này thì khác. Chuyến đi lần này của anh lâu hơn, xa hơn, khó khăn hơn. Em biết nỗi buồn của anh. Nhưng đó là lựa chọn của anh nên hãy làm thật tốt anh nhé. Anh có thể không kiên nhẫn được với em, không kiên nhẫn được với sự già cả, vô vị, tẻ nhạt của em, nhưng em mong anh hãy kiên nhẫn với chính cuộc sống của mình.
Anh có biết tại sao em lại gọi anh là người con trai không xứng đáng với tình cảm của em không? Bởi vì giữa rất nhiều cô gái dành tình cảm cho anh, lo lắng cho anh, thì anh lại không lựa chọn cô gái chẳng bao giờ biết giận dỗi anh, luôn nghe lời anh, luôn dặn dò và nhắc nhở anh không ngừng cố gắng – là em.
Hôm nay anh đi xa thật rồi, một hành trình xa xôi, dài lâu. Điện thoại cắt sóng, khoảng cách vô cùng. Và đặc biệt là liều thuốc thử thời gian. Thử anh, thử cô gái của anh, và cũng có thể là thử cả em. Em chỉ muốn nhắn cho anh đôi điều thôi. Xa nhà đến một thành phố khác lập nghiệp đã là khổ, giờ phải xa quê hương đất nước để đến một bầu trời khác còn khổ hơn rất nhiều. Anh hãy biết tự chăm sóc bản thân thật tốt, phải luôn khỏe mạnh.
Những lúc nào mệt quá, anh hãy nghỉ ngơi. Hãy gọi cho những người bạn thân của anh, hoặc gọi cho em. Nhưng đừng đăng quá nhiều trạng thái mệt mỏi, chán nản lên Facebook. Sẽ có rất nhiều người lo lắng cho anh đó. Em sẵn sàng nghe anh nói. Em có thể sẽ không giúp anh vui lên được, nhưng ít nhất, sự lắng nghe của em sẽ khiến anh nhẹ nhàng hơn.
Anh à!
Ba năm cho một chuyến đi và cho sự xa cách thì có thể hơi dài. Nhưng ba năm cho một người con trai, một người đàn ông đi xây dựng cuộc sống và lập nghiệp thì không lâu lắm đâu! Thế nên anh hãy cố gắng lên nhé!
Bình an anh nhé!
Yêu thương!
© Đỗ Cẩm Chi – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Mùa xuân sau cơn giông
Trời đổ mưa, những giọt nước lách tách rơi xuống mái tôn, tiếng mưa át cả những lời bàn tán. Bé Kiệu, trong vòng tay cha, khóc đến nghẹn cả hơi. Bà Mắm đứng lặng, ánh mắt trĩu nặng những đau đớn. Ông Tét ngước nhìn lên bầu trời xám xịt, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Trong lòng ông chỉ còn lại một câu hỏi không lời đáp: "Đến bao giờ… cái nghèo mới thôi đè bẹp đời tôi…'"
Giữa chốn phồn hoa gặp được người
Giữa chốn phồn hoa ấy, hai con người xa lạ vô tình gặp nhau trên đường đời. Họ bước vào cuộc đời nhau chữa lành những vết thương cho nhau.Đi qua nhữn giông bão của cuộc đời. Hoa nở hoa tàn vẫn yêu sâu đậm.
Cuộc sống bạn muốn là gì?
tôi muốn mình được vỗ về, để đứa trẻ bên trong được xoa dịu tôi muốn ai đó đến bên, để trái tim thổn thức từng nhịp tôi muốn mình say với đời được thở và sống
Tháng Giêng năm Ất Tỵ, có 4 con giáp tiền vô như nước
Đầu năm Ất Tỵ 2025, vận mệnh của một số con giáp sẽ gặp nhiều thuận lợi và may mắn.
Đoạn đường cũ
Có những cuộc tình không tên gọi, nhưng vẫn nhớ, vẫn yêu vẫn đợi và thậm chí là vẫn đau khổ vì những điều đó nhưng chỉ là không thể bên nhau, không thể nói chuyện, thậm chí ngay cả gặp mặt cũng không thể. Cuộc tình dù đúng dù sai dù đau khổ hay hạnh phúc, đúng tốt đẹp hay không cũng chí là một cách nhìn từ bản thân, từ đối phương.
Đủ buồn để buông
Mọi sự dịu dàng và an toàn trước kia anh đem đến, tôi còn chưa kịp tận hưởng đủ, anh đã vội lấy đi. Có tàn nhẫn không? Giá mà, anh đừng chữa lành tôi, giá mà anh không đem đến cho tôi một hi vọng khác, để rồi hôm nay phải tự mình bước tiếp với thêm nhiều vết thương khác.
Khi tôi bắt đầu cuộc sống mới – Kết hôn
Trong đoạn đường đời của mỗi người rồi ai cũng sẽ phải rời đi để chăm lo cho cuộc sống riêng. Nhưng cũng đừng vì vậy mà tiếc nuối, mà buồn bã. Bởi ai rồi cũng phải tự đi hết con đường mà bản thân đã chọn, ai rồi cũng sẽ hoàn thành phần còn lại của cuốn sách mà bản thân đã tự viết lên.
Tết xa quê
Tết xa quê nặng trĩu niềm thương Dẫu phố đông nhưng chẳng thấy vui sướng Con nhớ những hoài niệm ấm áp Chờ đón Tết trong giây phút ngày xưa.
Tôi chật vật giữ lấy lương tâm
Lúc này, tôi mới nhận thức được một cách rõ ràng về cuộc sống này và cũng nhận ra tại sao trước đây cuộc sống của tôi dễ dàng và thuận lợi đến thế. Bởi những vất vả và khó khăn đều được bố mẹ chắn chịu hết rồi, họ không bao giờ để tôi bị thật sự tổn thương, có chăng thì cũng là do tôi tự tưởng tưởng.
Viết để chữa lành
Trong từng trang viết, tôi tìm thấy một phần nhỏ bé của chính mình, những khát khao và nỗi sợ, những niềm vui và nỗi đau.