Phát thanh xúc cảm của bạn !

Có một người vẫn luôn tin anh

2017-03-17 01:30

Tác giả:


blogradio.vn - Những lúc nào mệt quá, anh hãy nghỉ ngơi. Hãy gọi cho những người bạn thân của anh, hoặc gọi cho em. Nhưng đừng đăng quá nhiều trạng thái mệt mỏi, chán nản lên Facebook. Sẽ có rất nhiều người lo lắng cho anh đó. Em sẵn sàng nghe anh nói. Em có thể sẽ không giúp anh vui lên được, nhưng ít nhất, sự lắng nghe của em sẽ khiến anh nhẹ nhàng hơn.

***

Hà Nội những ngày sắp xa anh

Em đã từng hủy kết bạn trên Facebook với anh, cả chặn luôn tài khoản nữa. Vì em không muốn đọc những status của anh, không muốn nhìn thấy những bức hình của anh, không muốn biết điều gì về anh nữa cả. Thế nhưng không hiểu vì sao, mỗi khi mở mạng ra, thì cái đầu tiên mà em gõ tìm kiếm lại là trang cá nhân của anh. Em vẫn đọc đi đọc lại, lướt xem từng ảnh, chú ý từng comment. Em là vậy đấy, lúc nào cũng luôn mâu thuẫn giữa lý trí và tình cảm. Những dòng trạng thái anh viết, những tấm ảnh anh đăng, em cảm nhận được tâm tư mà anh đặt vào đó. Có những lúc anh vui, anh hạnh phúc, em gom góp lại tất cả những điều đó, để nghĩ ngợi lại về bản thân em, về tình cảm tâm tư của em, về anh.

Hôm nay, như thói quen mọi ngày, em lại vào trang cá nhân của anh và thấy anh đang buồn. Giữa chúng ta có thể nói thế nào nhỉ? Thật sự em thấy chẳng có một câu chuyện tình nào lại nhạt nhẽo, vô vị như chuyện của em và anh. Không phải chớp nhoáng như tình yêu sét đánh, cũng không phải sâu đậm, dài lâu như những câu chuyện ngôn tình sướt mướt. Mọi thứ diễn ra, cả yêu cả giận, cả gặp gỡ cả chia xa, tất cả đều xảy ra chớp nhoáng. Thế nên có nhiều khi em tự hỏi: không biết anh có còn nhớ chút gì về những ngày ấy không? Bởi vì có gì đâu để mà nhớ.

Bởi vì...

Chúng mình thật sự còn chưa có một cái ôm nào tử tế. Em hình như còn chưa bao giờ ôm anh từ phía sau - một điều mà các cô gái vẫn thường rất thích làm với người yêu của mình. Chúng mình toàn chúc nhau ngủ ngon, nhớ nhau qua điện thoại. Chúng mình cũng chưa bao giờ thể hiện tình cảm cho nhau bằng hành động. Anh đã bao giờ đặt lên má em nụ hôn nào đâu, và cả em cũng thế. Và một điều đơn giản thôi mà thậm chí chúng ta cũng không có, đó là một tấm hình hai đứa chụp chung. Có lẽ là thời gian quá ngắn, không đủ để mình kịp làm những điều đó phải không anh? Anh cũng không thể chờ đến lúc em lớn hơn được. Nên chúng mình phải xa nhau thôi...

 Có một người vẫn luôn tin anh

Chúng mình xa nhau và quên nhau. Mà anh biết đấy, không phải điều gì muốn quên là quên ngay được, nhất lại là chuyện tình cảm. Em quay trở lại với cuộc sống đơn điệu vốn có của mình.

Anh có nhớ đã có lần anh hỏi em câu gì không? Anh hỏi: “Sao chẳng thấy em yêu ai?” Em nói là bởi vì em không muốn yêu. Em thì lúc nào cũng một mình, nhưng lại thường xuyên gỡ rối tình cảm cho lũ bạn, thậm chí còn nghe cả anh kể chuyện về người yêu mới của anh. Giờ nghĩ lại mới thấy em buồn cười làm sao, nhạt nhẽo làm sao. Mà cũng phải thôi, vì em nhạt nhẽo thế, nên bảo sao anh không kiên nhẫn với em được...

Anh à!

Em vẫn luôn biết từ xưa đến nay, chẳng bao giờ chúng mình được ở gần nhau cả. Kể cả khi yêu nhau, hay khi chỉ là bạn của nhau, thì chúng ta đều luôn xa nhau. Em để dành cảm xúc của mình cho niềm vui sướng mỗi khi có dịp gặp anh. Anh có thể không biết, hoặc cảm thấy việc chúng ta vô tình gặp nhau là điều bình thường, như những người quen biết vẫn gặp nhau và chào hỏi bình thường như vậy. Nhưng với em thì khác. Em vẫn luôn rất vui mỗi khi gặp anh. Em vui khi không hẹn trước nhưng lại có thể gặp anh để cùng bắt xe về nhà. Nhưng lần này thì khác. Chuyến đi lần này của anh lâu hơn, xa hơn, khó khăn hơn. Em biết nỗi buồn của anh. Nhưng đó là lựa chọn của anh nên hãy làm thật tốt anh nhé. Anh có thể không kiên nhẫn được với em, không kiên nhẫn được với sự già cả, vô vị, tẻ nhạt của em, nhưng em mong anh hãy kiên nhẫn với chính cuộc sống của mình.

Anh có biết tại sao em lại gọi anh là người con trai không xứng đáng với tình cảm của em không? Bởi vì giữa rất nhiều cô gái dành tình cảm cho anh, lo lắng cho anh, thì anh lại không lựa chọn cô gái chẳng bao giờ biết giận dỗi anh, luôn nghe lời anh, luôn dặn dò và nhắc nhở anh không ngừng cố gắng – là em.

 Có một người vẫn luôn tin anh

Hôm nay anh đi xa thật rồi, một hành trình xa xôi, dài lâu. Điện thoại cắt sóng, khoảng cách vô cùng. Và đặc biệt là liều thuốc thử thời gian. Thử anh, thử cô gái của anh, và cũng có thể là thử cả em. Em chỉ muốn nhắn cho anh đôi điều thôi. Xa nhà đến một thành phố khác lập nghiệp đã là khổ, giờ phải xa quê hương đất nước để đến một bầu trời khác còn khổ hơn rất nhiều. Anh hãy biết tự chăm sóc bản thân thật tốt, phải luôn khỏe mạnh.

Những lúc nào mệt quá, anh hãy nghỉ ngơi. Hãy gọi cho những người bạn thân của anh, hoặc gọi cho em. Nhưng đừng đăng quá nhiều trạng thái mệt mỏi, chán nản lên Facebook. Sẽ có rất nhiều người lo lắng cho anh đó. Em sẵn sàng nghe anh nói. Em có thể sẽ không giúp anh vui lên được, nhưng ít nhất, sự lắng nghe của em sẽ khiến anh nhẹ nhàng hơn.

Anh à!

Ba năm cho một chuyến đi và cho sự xa cách thì có thể hơi dài. Nhưng ba năm cho một người con trai, một người đàn ông đi xây dựng cuộc sống và lập nghiệp thì không lâu lắm đâu! Thế nên anh hãy cố gắng lên nhé!

Bình an anh nhé!

Yêu thương!

© Đỗ Cẩm Chi – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết CẦN LẮM MỘT CHỮ DUYÊN. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Ngày không em

Ngày không em

Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ

Cửa hàng của mẹ

Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi

Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

Nhật Tiến quê em

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!

Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên

Ngọn nến được thắp lên

Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)

Về để thấy tết (Phần 2)

Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

back to top