Có một Hà Nội và em luôn đợi ngày anh quay về!
2018-10-26 01:28
Tác giả:
Tháng 10 rồi anh à! Thu Hà Nội đang khoe một màu vàng óng như dải lụa vàng mềm mại và đợm buồn. Ba năm rồi em lại quay trở về Hà Nội, trở về nơi từng có một chàng trai khiến trái tim cô gái miền Trung như em đập thao thức từng đêm dài.
Ngày đó anh từng nói: “Anh sẽ đợi em khi thu Hà Nội tới!” thế mà giờ anh ở nơi đâu? Thấm thoắt đã qua 2 năm rồi, ngày anh nhắn cho em dòng tin anh phải rời xa Hà Nội đi đến một miền đất mới, nơi có những dự định tương lai và hoài bão to lớn của anh. Đêm đó là một đêm dài và lạnh, cuộc điện thoại anh gọi giây tính phút vẫn cứ nhảy đều. Anh thở dài và im lặng còn em cố lấy tay giữ những tiếng nấc đang nghẹn ngào. Em hiểu không thể giữ anh luôn bên mình cũng không thể giữ anh vào mùa thu Hà Nội. Cuộc đời anh là những chuyến phiêu lưu sương gió và kinh nghiệm, là những bản hợp đồng cạnh tranh, là những nỗi ám ảnh về bóng tối của thương trường, là những bước thang lớn lao mà anh cần chinh phục.
Ngày anh đi, em đóng kín cửa phòng, tấm vé bay ra Hà Nội vẫn nằm yên trên bàn và tiếng nhạc chuông Có phải em là mùa thu Hà Nội vang lên từng hồi, đó là tiếng nhạc chuông em cài riêng cho anh. Thế là em đã đánh mất cơ hội nhìn anh lần cuối, đánh mất cơ hội nhắc anh quay về.
Dạo bước trên con đường ngập lá vàng rơi, Hà Nội vẫn thế vẫn rất đỗi dịu dàng với em như ngày anh đón em tại sân bay Nội Bài. Chàng trai có giọng nói Hà Nội và nụ cười đầy nắng ôm lấy em.
“Cuối cùng thì em cũng tới với Hà Nội và anh rồi!”. Giọng anh thật chậm và ấm áp đến mức em muốn tham lam giữ lấy cho riêng mình.
Anh hơn em bốn tuổi nhưng những lúc bên cạnh em tưởng chừng luôn có một sự bảo vệ kiên cố, anh trưởng thành và trầm ổn, ít nói và nhẹ nhàng đúng chất một chàng trai Hà Thành. Em vẫn nhớ anh luôn có một thói quen bỏ tay vào túi quần mỗi khi đi dạo bộ, ngày đó em hay đùa nghịch: “Anh sợ người ta đi ngang qua chặt mất tay anh à?”
Anh nhìn em bất ngờ rồi cười lớn: “Không! Anh sợ em ôm được tay anh một lần rồi ôm luôn cả đời không buông thì anh mất tay à!”
Chính vì câu nói đùa đó của anh mà một cô gái chưa trưởng thành như em đã để trái tim mình ở lại với Hà Nội. Vài năm sau này em mới biết câu nói ấy khiến em đau đớn mỗi khi ai nhắc về anh, về Hà Nội.
Anh hỏi em vì sao lại thích Hà Nội? Em cũng không rõ nữa, Hà Nội có Hồ Gươm, có băm mươi sáu phố phường, có hoa sữa, có những con đường cổ kính tràn ngập lá vàng và có lẽ là có anh. Lần đầu tiên anh bỏ tay phải của mình ra khỏi túi quần và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang thả hờ của em. Anh nói:
“Em nhìn xem đây là Hồ Gươm, đối với tất cả mọi người nó là linh hồn của Hà Nội, là chứng nhân cho sự kiện lịch sử trả gươm báu còn với anh nó là cả kí ức tuổi thơ về quê nội, về những ngày lạc lõng đứng nhìn những đứa trẻ khác tung tăng với gia đình và hôm nay Hồ Gươm như chính trái tim anh. Nơi có kí ức tuổi thơ thương tổn, nơi anh gửi nỗi buồn những tháng ngày trưởng thành và là nơi anh đặt lại mảnh ghép của hình ảnh em. Em xem Hà Nội có kí ức về em rồi đó!”
Câu nói trong kí ức của anh vô tình đưa bước chân em lang thang tới bờ hồ, hình ảnh anh đứng sau ôm em nói về tình yêu của anh với Hà Nội như một cuốn phim dài thật chậm hiện lên rõ ràng trước mắt em, không hiểu sao nước mắt em cứ lặng lẽ rơi đến nỗi không dừng lại được. Hà Nội vẫn còn đây, mùa thu vẫn vàng óng nhưng chàng trai ấy giờ đây chắc đang phiêu bước ở trời Tây. Không biết anh có còn nhớ lời hẹn về mùa thu Hà Nội cùng em, có còn nhớ cô gái Miền Trung anh ôm trong lòng những ngày giao mùa năm đó!
Những năm thanh xuân đó của em tràn ngập kí ức về anh, về Hà Nội nơi em vẫn sẽ xuất hiện mỗi khi hương hoa sữa ngập lối về. Anh à! Có một Hà Nội và em luôn đợi ngày anh quay về!
© Nguyễn Lê Quỳnh My – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.