Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cô đơn cũng là một loại bình yên (Cafe Vlog)

2019-01-26 15:18

Tác giả: Giọng đọc: Hà Diễm

Những năm tháng 26 tuổi như ngày hôm nay, mình vẫn là một kẻ cô đơn trong thành phố đông dân này. Bạn bè cứ bảo mình kén, bố mẹ cứ giục sao mãi chẳng thấy đưa người thương về, còn mình thì vẫn lẩn thẩn đi về một mình. Thế nhưng lại thấy cuộc sống bình yên thế.

Cái thuở 19, 20 tuổi, chúng ta đều là những cô gái ngông cuồng lắm. Thời ấy cứ nghĩ rằng tình yêu là tất cả sau những giờ ngồi trên giảng đường mệt mỏi. Chỉ cần hai đứa ở cạnh nhau, ngồi bên nhau trên xe buýt, cười xuýt xoa ăn một cái kem chanh bạc hà là trời đất bỗng dưng xanh hơn, không khí mát lành, dịu ngọt hơn biết mấy rồi.

Còn chuyện làm đẹp à, thôi cần gì đâu, cứ chân chất giản dị, cứ 'nguyên bản' là đã 'đủ dùng' rồi. Nhìn mấy chị em bánh bèo suốt ngày điệu đà mà mệt quá là mệt, chẳng cần phải cố gắng thay đổi bản thân đâu, người ta yêu mình đâu phải vì nhan sắc.

Đùng một cái, 5 rồi 6 năm trôi qua. Người ta yêu mình đâu phải vì nhan sắc thật và người ta cũng bỏ mình mà đi mất rồi, tình yêu cũng chẳng phải là tất cả nữa. Năm 26 tuổi, mình nhận ra chưa có một chàng trai nào dũng cảm đứng bên đời mình, yêu mình vì cái 'nguyên bản' ấy cả.

Nhận ra thêm chỉ cần có nhan sắc cũng là một loại tài năng, chỉ cần vấp ngã là có biết bao anh lao đến đỡ dậy. Thế rồi mình bắt đầu thay đổi quan điểm, chẳng phải xuất sắc nhưng xinh đẹp hơn thì sẽ tự tin hơn. Dù tình yêu không có nhưng chỉ cần nằm nhà đắp mặt nạ đã là một loại hạnh phúc rồi. Tư tưởng mỗi thời mỗi khác, chẳng thể áp dụng năm 2010 vào năm 2017, cũng chẳng thế nói rằng bánh bèo là vô dụng, điệu đà.

Nữ tính thì thời nào cũng cần, chăm sóc bản thân thì thời nào cũng cần, hưởng thụ thì thời nào cũng cần. Vậy đó!

Cô đơn cũng là một loại bình yên

Cô đơn là loại cảm giác bình yên mà không phải ai cũng biết

Mình từng nghĩ rằng cô đơn là điều gì khủng khiếp lắm. Cô đơn mà cộng thêm rảnh rỗi nữa thì y như rằng cuộc đời này luôn làm những điều vô bổ để rồi xấu hổ phải đập đầu vào gối. Thời vừa chia tay người yêu, mình như một con điên (bạn mình bảo thế), mình cứ suốt ngày khóc lóc khóc lóc, khóc đến sưng đỏ cả mắt. Lúc nào đầu tóc cũng xõa xượi trông đến phát kinh. Sau giai đoạn ấy mình vượt qua được, nhưng lại sợ cô đơn lắm. Thế rồi mình đi chơi, cứ anh nào rủ rê là mình lại đi cà phê cà pháo cho hết ngày. Chắc bạn cũng hiểu cái cảm giác trống rỗng đến đáng sợ khi một người từng là cả thế giới của mình giờ bỗng biến mất, có muốn gặp cũng không được.

Năm ấy mình 22 tuổi. Vừa ra trường

Trước đó mình nghĩ sau này ra trường, chỉ cần làm công việc gì mình thích là được, lương bao nhiêu cũng không là vấn đề. Cùng người mình yêu sống sướng khổ gì cũng được, hạnh phúc là được. Năm 26 tuổi mình lại nghĩ, con gái có thể có người yêu hoặc không, nhưng nhất định phải có công việc và thu nhập ổn định. Người yêu có thể bỏ ta mà đi, còn công việc thì không bao giờ. Có độc lập tự do, sẽ được làm điều mình thích một cách hạnh phúc.

Những năm tháng 26 tuổi như ngày hôm nay, mình vẫn là một kẻ cô đơn trong thành phố đông dân này. Bạn bè cứ bảo mình kén, bố mẹ cứ giục sao mãi chẳng thấy đưa người thương về, còn mình thì vẫn lẩn thẩn đi về một mình. Thế nhưng lại thấy cuộc sống bình yên thế.

Mình nhận ra tình yêu không quan trọng như người ta vẫn cố đặt nó vào một vị trí to đùng trong cuộc sống. Không phải là thứ có thể thay đổi cả thành phố này, cả trái đất này và cả con người này. Có nó người ta sẽ sống vui vẻ, được chở che nhiều hơn, nhưng cũng có thể chìm sâu trong tuyệt vọng và nước mắt. Còn không có nó, không phải suốt ngày so đo tính toán xem người kia thế nào, có yêu mình không, có nhớ mình không, nếu không đến được với nhau thì sao, thì còn rất nhiều thời gian để khám phá những thú vui khác.

Hóa ra bình yên lại đơn giản đến thế, là khi xách xe đi làm vào buổi sáng, ra cổng gặp một chú mèo đang nằm sưởi ấm, là khi về nhà tối muộn, qua chợ chọn rau tươi, thịt tươi về nhà 'chế tạo' ra món mới.

Cô đơn mà có đồ ăn ngon cũng là một loại bình yên rồi, chuẩn không?

Theo Dung Nhi/ Báo Đất Việt

Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang
Video: Tuấn Anh

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

Gặp mặt để rồi xa thân quen để rồi lạ

"Lời hứa thanh xuân vốn dĩ là bi kịch. Ước hẹn thời niên thiếu chính là bi thương. Vĩnh viễn dành cả thời gian trưởng thành cũng không thực hiện được".

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Chắc chắn đi qua nỗi đau sẽ là những ngày hạnh phúc (Cafe Vlog)

Đêm dài đến mấy rồi ắt hẳn cũng tới lúc bình minh rực sáng, cuộc đời đi qua những nỗi đau rồi cũng sẽ có những ngày hạnh phúc, chỉ cần chúng ta luôn sống hướng về tương lai và những điều tốt đẹp.

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Hóa ra người thứ ba yêu đến mấy cũng là người đến sau (Vlog Radio)

Chắc hẳn trong số chúng ta chẳng ai muốn khoác lên mình lớp áo mang tên người thứ ba. Nhưng đôi khi trong cuộc chiến với trái tim lý trí lại chẳng thể dành phần hơn. Yêu đấy, hi vọng đấy rồi lại đau đấy, thất vọng và hận đấy.

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Vội vã trưởng thành vội vã cô đơn (Vlog Radio)

Đàn ông có tuổi trẻ thì phụ nữ cũng có thanh xuân. Thanh xuân của phụ nữ là quãng thời gian tươi đẹp nhất, đẹp đẽ nhất, sáng chói nhất của một đời con gái, thì tuổi trẻ của đàn ông toàn những câu trả lời chưa chắc chắn, nhiều dang dở, lắm gập ghềnh.

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Dành cả thanh xuân để yêu một người (Vlog Radio)

Mọi thứ đã kết thúc như chưa bắt đầu. Mỗi người đi một hướng. Có lẽ, sau này khi chúng ta gặp lại, chúng ta sẽ có mọi thứ nhưng vĩnh viễn chẳng bao giờ có nhau.

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Yêu đơn phương một người đơn phương (Vlog Radio)

Tôi đã từng đọc đâu đó câu nói: "Cảm giác đau lòng nhất là yêu đơn phương một người đơn phương", và hóa ra tôi lại đang mắc kẹt trong chính cái vòng luẩn quẩn ấy.

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Thế giới hơn 7 tỷ người sao ta vẫn thấy cô đơn (Vlog Radio)

Nhiều khi thèm cảm giác được yêu một người. Thèm một bờ vai an toàn chắc chắn ở cạnh bên, một nụ cười để dành cho những ngày mưa không còn khiến lòng tái tê đầy trống vắng để biết ngoài kia cuộc đời bộn bề nhưng nơi ấy vẫn dành riêng cho mình một khoảng trời bình yên.

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Xa nhau rồi liệu còn ai thương nhớ (Cafe Vlog)

Người ta thường nói trong tình yêu, ai bỏ ra nhiều tình cảm hơn sẽ là người thua thiệt, tôi mỉm cười chẳng cho là đúng. Vì khi yêu ai cũng đã trao đi những cảm xúc nơi đầu tim tinh khôi và nồng nhiệt nhất, vậy lúc rời đi đừng đem theo những ưu phiền, hãy để nụ cười hong khô giọt nước mắt; ai thắng ai thua đâu còn quan trọng, chuyện tùy duyên, thôi thì mặc mây trời...

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Duyên phận thế nào đã có trời cao an bài (Vlog Radio)

Những lúc yếu lòng nhất, em thường để mặc mình vẫy vùng trong quá khứ mà chẳng còn cố gắng tìm cách thoát ra. Chúng ta của sau này rồi sẽ hạnh phúc và an yên cả mà thôi, dẫu rằng là chẳng cùng nhau. Duyên phận như thế nào đã có trời cao an bài, sau những ngày mưa gió bủa vây thì cũng sẽ có những ngày nắng ấm, em vốn dĩ có thể lấy lại tinh thần rất nhanh nên mọi cảm xúc tiêu cực đều đi qua và bầu trời lại trong vắt, xinh đẹp.

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Tết này con lại nợ mẹ một chàng rể (Cafe Vlog)

Những ngày cuối năm, không biết sao nghe tiếng gió cũng vội vàng, gấp rút, chẳng mấy nữa mà Tết cũng sẽ về, con lại bộn bề trong đống câu hỏi của họ hàng mà con biết mỗi lần như thế con biết tim mẹ lại buồn, mẹ thương con gái mẹ vẫn chưa yên bề gia thất. Và con, con lại nợ mẹ một chàng rể mà năm trước con hứa sẽ tìm cho mẹ.

back to top