Cô ấy và em, anh cần ai?
2018-02-04 01:30
Tác giả:

Em đã từng loay hoay với một câu hỏi: “Anh cần ai sau bao nhiêu năm tháng dài chúng mình bên nhau ấy?”
Em chỉ là một cô gái bình thường như biết bao cô gái ngoài kia, không có gì nổi trội, em chỉ có duy nhất một tình yêu chân thành dành trọn cho một người mình yêu, là anh. Tình yêu ấy là sự kết tinh của những gì trong sáng và tinh khôi nhất từ cái thuở mới bắt đầu biết yêu. Chúng mình đã cùng dìu nhau đi qua những năm tháng bình yên và cả những khoảng thời gian mệt nhoài, héo úa. Những tưởng ngày hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng đã có nhiều lúc, em thật sự cảm thấy chênh vênh với những dự định của chúng mình. Ở lại hay ra đi là điều mà em chưa bao giờ nghĩ đến. Chúng mình sẽ ra sao nếu tiếp tục bên nhau, sẽ thế nào nếu mỗi đứa đi về một lối?
Ngày mình đến bên nhau, em thật sự đã rất hạnh phúc. Chúng mình đã vẽ ra những đường đi mới, những dự định ở tương lai để cùng nhau cố gắng, cùng nhau thực hiện. Anh có nhiều hoài bão, em cũng ôm ấp thật nhiều ước mơ. Anh sẽ là một kĩ sư tài năng, em sẽ thả mình vào từng con chữ cho trọn vẹn những cảm xúc của mình. Chúng mình sẽ đón bố mẹ anh về sống cùng nhau trong một ngôi nhà ấm cúng, có đủ đầy cả vật chất lẫn tinh thần. Khó khăn nào rồi cũng sẽ vượt qua, yêu thương đong đầy sẽ tạo thành hạnh phúc. Nhưng mọi chuyện trên đời đâu dễ dàng thuận theo ước muốn của một ai.
Giai đoạn tình yêu không bị những lo toan, tính toán xen vào là giai đoạn đẹp nhất anh nhỉ. Chúng mình đã từng hạnh phúc, đã từng cảm nhận được những điều bình dị trở nên ấm áp một cách lạ thường.
Ngày mới ra trường, mang thật nhiều trách nhiệm trên vai, anh đã tựa vào vai em buông tiếng thở dài: “Anh mệt!”
Đó là lần đầu tiên em cảm nhận được sự mệt mỏi đến mức chán nản của anh. Là con trai duy nhất trong gia đình, trách nhiệm ngày càng đặt nặng trên vai anh; ước mơ xây một mái nhà thật ấm cúng để ba mẹ ngơi nghỉ lúc về già, mong muốn nuôi hai em ăn học đến lúc chúng trưởng thành trở nên khó khăn hơn bất cứ lúc nào. Có đôi khi anh cáu gắt vô cớ, có nhiều lần anh làm em buồn nhưng em chỉ lặng im. Hơn ai hết, em hiểu những áp lực anh đang đối mặt khiến anh mệt mỏi đến nhường nào.
Rồi khi nhận ra mình đã sai, anh ôm em vào lòng, xoa xoa đầu như anh vẫn thường như vậy. Có nhiều con đường dẫn đến đích cuối cùng nhưng anh không biết phải bước trên con đường nào dẫn đến đích nhanh nhất. Có nhiều dự định trong tình yêu của chúng mình mà em cảm thấy quá đỗi mông lung. Anh không còn dám hứa với em, với tương lai của chúng mình thêm một điều gì nữa.
“Rồi sẽ ổn cả thôi!” - Đó là câu nói duy nhất được em lặp đi lặp lại nhiều lần mỗi khi chúng mình cạnh nhau. Anh bảo anh không thể bắt em chờ đợi và lãng phí thanh xuân của mình khi anh chưa thể nói trước được điều gì ở tương lai. Em lại suy nghĩ giản đơn rằng, chỉ cần bên cạnh nhau thì mọi khó khăn sẽ có thể vượt qua hết. Dù có thế nào đi nữa thì đôi chân vẫn phải bước về phía trước để đối mặt với chúng.
Anh bắt đầu vùi mình vào công việc, anh làm mọi thứ để kiếm được tiền một cách nhanh nhất. Anh tìm kiếm những cơ hội làm việc mới. Nhìn anh cười vui như một đứa trẻ, em thấy lòng mình nhẹ nhõm vô cùng. Thế là yêu xa, chúng mình không còn sự lựa chọn nào khác.
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn em nhỉ!” - Em gật đầu mỉm cười, giấu vào trong lòng nỗi buồn để anh yên tâm làm việc. Em ở lại Sài Gòn tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình. Mỗi cuối tuần, em đều ghé qua nhà anh thăm hai bác, tinh thần hai bác tốt lên rất nhiều nhưng cái dáng còng còng của đôi lưng già nua ấy cứ yếu dần với thời gian. Mất ba mẹ từ nhỏ, em yêu thương ba mẹ anh như chính ruột thịt của mình. Và ngược lại, em cũng nhận được tình thương giống như vậy.
Có một lần, mẹ anh hỏi “Thằng Tuấn có gọi điện thường cho con không?” hay một lần khác, mẹ anh nói với em rằng “Cuối tuần ở nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe!” rồi quay lưng vào nhà, nghe xa cách lắm. Nhưng rồi em tự trấn an mình với những ý nghĩ tích cực hơn.

Em vẫn còn nhớ như in buổi chiều hôm ấy, buổi chiều mà đến tận bây giờ em vẫn còn có cảm giác nghèn nghẹn ở cổ khi nghĩ về. Mưa trút xuống thành phố xối xả như đã xảy ra một cơn thịnh nộ nào đó kinh khủng lắm giữa trời với đất. Em gấp cuốn sách đang đọc dở, mở cửa sổ nhìn xuống lòng đường, cảm giác nhớ anh lại xâm chiếm cả lồng ngực. Giờ này, chắc anh vẫn đang mải mê với những bản vẽ, với những thiết kế công trình mà em có nhìn mãi cũng không hiểu được. Tầm hai tiếng nữa anh mới gọi cho em như mọi ngày, em lướt Facebook như để giết chết thời gian, và cảm giác khi nhìn thấy tấm ảnh ấy đã khiến em chết lặng. Anh cùng một cô gái đang ôm nhau trong một tấm hình chụp chung ở Đà Lạt. Em đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất, hai tay run lên, như chưa tin vào mắt mình, em ngồi thụp xuống nhìn kĩ vào màn hình điện thoai thêm một lần nữa, là anh, người con trai trong bức ảnh ấy vẫn là anh. Anh mặc chiếc áo sơ mi xanh mà em đã tặng anh trong dịp sinh nhật, tay anh choàng qua ôm cô ấy lại. Vẫn là ánh mắt ấm áp giấu sau đôi mắt kính, vẫn là nụ cười dịu dàng mỗi lần ở bên cạnh em. Cô gái ấy rất xinh đẹp và sang trọng, chiếc váy trắng tinh khôi cùng với nụ cười thật duyên dáng. Đó là một bức ảnh đẹp của một cặp tình nhân hạn phúc; đó là nước mắt của một cô gái mang trong mình giấc mơ bên anh, bên những điều bình dị nhất.
Em đã từng hỏi anh rằng, nếu sau này có một người con gái khác yêu anh, họ tốt hơn em về mọi mặt, anh có đến với họ không? Anh đã gõ đầu em mà bảo, họ có thể tốt hơn em về nhiều mặt nhưng chắc chắn một điều rằng, chỉ có một mình em yêu anh thật lòng. Em cũng từng hỏi anh, giữa tình và tiền, anh chọn cái nào? Câu trả lời của anh là, thà nghèo mà được yêu thương và trân trọng còn hơn giàu ang nhờ vào người khác để rồi họ chẳng xem mình ra gì. Vậy thì bây giờ, là người ta yêu anh nhiều hơn em hay chỉ vì người ta giàu hơn em?
"Mình chia tay anh nhé!" - Tin nhắn được gửi đi cũng là lúc tim em đau thắt.
Đôi khi giữa tình và tiền, người ta cứ loay hoay không biết phải làm thế nào cho đúng. Anh không là của riêng anh, anh là của gia đình anh, là của những người đang đặt niềm tin và kì vọng vào anh. Anh không là của riêng em, của những tin yêu và chờ đợi nơi em.
Giữa tình và tiền, anh sẽ chọn điều gì?
Giữa cô gái ấy và em, anh sẽ cần ai?
Người ta vẫn thường nói, tình cảm có thể được vun đắp qua thời gian và ai cũng hiểu rằng, vật chất có ý nghĩa rất quan trọng trong những quyết định của mỗi người. Guồng quay của cuộc sống sẽ làm cho mọi thứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ thay đổi lại đổi thay trong phút chốc. Tình yêu sẽ chẳng thể nào tồn tại bền chặt khi chữ tình và tiền không được hài hòa.
Em hiểu, và em chọn cách mở lời trước để anh cảm thấy nhẹ lòng thêm chút.
Tạm biệt anh! Rồi anh sẽ hạnh phúc với những điều anh chọn, em cũng sẽ bình yên trong cuộc sống của chính mình. Nơi ấy, sẽ không còn lại hình bóng của anh.
© Tâm Di – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Ai cũng có ước mơ của riêng mình
Cứ sống, cống hiến thật nhiều, khi bản thân vui vẻ, mang trong mình phiên bản tốt nhất cũng thì mình cũng đang dần hoàn thành ước mơ của mình.

Tháng sinh Âm lịch của những người quyền quý
Người sinh những tháng Âm lịch này đặc biệt may mắn và có sự nghiệp thành công.

Ước mơ của mẹ
Mặc dù, tôi chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành, cũng muốn được yêu thương và ba mẹ quan tâm như vậy, nhưng rồi tôi hiểu được mỗi người có hoàn cảnh gia đình khác nhau. Dẫu sao, anh em tôi vẫn còn có mẹ dù cuộc sống có khổ cực nhưng chưa bao giờ anh em tôi phải nhịn đói ngày nào.

Món ăn của mẹ
Có một lần, chú chạy ngang qua nhà mình, khi ấy chỉ có một mình con ngồi thẫn thờ. Chú hỏi con là mẹ đi đâu rồi, hôm nay hai mẹ con không ăn đá bào nữa hay sao. Con chỉ biết im lặng, hướng ánh nhìn của mình vào trong nhà, ngay phía bàn thờ mẹ.

Giông bão đi qua, hạnh phúc lại về
"Nếu duyên đến, cứ thuận theo tự nhiên," nó thầm nghĩ. Và rồi, sau sáu tháng yêu nhau, cả hai quyết định nắm tay nhau bước vào hôn nhân.

Thời cơ trong cuộc sống
Cuộc sống luôn trao cơ hội đồng đều cho mỗi người, thế nhưng, có mấy ai biết nắm bắt cơ hội đúng lúc, đúng thời điểm. Có câu: “Người thành công luôn tìm thấy cơ hội trong mọi khó khăn. Kẻ thất bại luôn thấy khó khăn trong mọi cơ hội”.

Ánh nắng mùa đông (Phần 3)
Cô chưa quên được người cũ, nếu cho anh cơ hội thì đây cũng sẽ là cơ hội khiến anh bị tổn thương. Cô chẳng muốn đi vì lòng cô có anh nhưng lại sợ quá muộn để bắt đầu, lỡ như anh thương người khác rồi thì sao?

Hương lửa
Đã đi hết những con đường phố thị, đi cuối một mảnh đời nhiều lênh đênh, vấp váp mới nhận ra mùa ấu thơ nông nổi chân trần chạy đường quê mới chân thực là bình yên hạnh phúc.

Khuyên chân thành: Người bình thường làm 7 điều này để "tiền đẻ ra tiền" mỗi ngày
Tất cả bắt đầu từ những thay đổi nhỏ: kiên trì, kỷ luật, khỏe mạnh, tự tin, khôn ngoan và độc lập.

Ánh nắng mùa đông (Phần 2)
Cô ấm ức, cô tủi thân, cô đau khổ, cô mệt mỏi, cô bất lực. Anh không nói, không hỏi cứ vậy ôm cô thật lâu, dùng bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy cô, truyền hơi ấm cho cô.