Có ai hiểu cho nỗi lòng người yêu đơn phương như Ngạn trong 'Mắt biếc'
2019-12-31 01:27
Tác giả:
Vu Lam
blogradio.vn - Ngạn là một chàng trai yêu theo cách cổ điển và trầm lặng, như gốc đa cô đơn đầu làng vẫn ngày ngày đợi để được tắm trong ánh nắng ấm áp của mặt trời, dù biết rằng là quá xa để với tới. Hà Lan là mặt trời của riêng anh, và anh biết anh chỉ cách cô một lời thổ lộ chứ không cách xa hàng hà cây số, thế mà anh vẫn ngu ngốc lặng im.
***
Những ngày còn nhỏ, Hà Lan trong mắt anh là những gì đẹp đẽ nhất, trong veo nhất và là điều khiến cho thứ tình yêu con trẻ này bắt đầu nảy nở trong lòng anh. Ngạn muốn cưới Hà Lan, đơn giản vì Hà Lan xinh xắn lại hiền lành, đơn giản vì trong ngày đầu gặp gỡ, nó đã vô tư mở cửa trái tim anh.
Có phải trong mỗi chúng ta, từ nhỏ đã từng có những niềm yêu thích non dại như thế, giống như một chú mèo con vẫn tròn xoe mắt vờn theo quả cầu bông mềm mại. Có vẻ trong con mắt của trẻ thơ, khi mà trang giấy vẫn còn trắng muốt, chúng ta chưa bị những rối ren và định nghĩa ngoài kia làm cho tâm hồn tươi sáng mờ đi từng ngày, tự lòng ta thấy được nét đẹp theo cách của riêng ta. Thứ tình yêu đó, vẫn ngày ngày gõ cửa tim anh, làm cho cậu bé Ngạn ngày nào cũng luôn thổn thức, tìm về nơi đôi mắt biết cười, mà sau này theo cách bà anh gọi là “Mắt Biếc”. Đâu ai hiểu được với anh, đôi mắt kia đã thì thầm những gì, hay là anh thấy được cả bầu trời trong xanh nơi đó. Dẫu là điều gì, chúng ta và cả Ngạn phải thừa nhận, Ngạn thích Hà Lan, và hơn cả thích ấy chứ...

Ngạn đã chọn Hà Lan là thứ quí giá nhất tuổi thơ anh, tôn thờ nó và anh vẫn nhớ về nó hằng ngày. Ngạn là kẻ si tình, nhưng lại trong thầm lặng, cậu bé ngày đó không chọn cách nói ra cho cô bé kia biết nỗi lòng mình, mà chọn cách âm thầm bảo vệ cô, âm thầm ươm thứ tình cảm nhỏ nhắn đang chớm nở. Hà Lan luôn xinh đẹp, kể cả khi cô ấy ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, anh vẫn thấy cô ấy đẹp theo cái cách mộc mạc, như kiểu rạng ngời khi đến độ nở của hoa mười giờ. Anh chở Hà Lan đi học, cho cô một bờ vai tựa đầu, trong cánh rừng sim, nghe gió ru, nghe từng lời anh hát.
Ngạn là một chàng trai yêu theo cách cổ điển và trầm lặng, như gốc đa cô đơn đầu làng vẫn ngày ngày đợi để được tắm trong ánh nắng ấm áp của mặt trời, dù biết rằng là quá xa để với tới. Hà Lan là mặt trời của riêng anh, và anh biết anh chỉ cách cô một lời thổ lộ chứ không cách xa hàng hà cây số, thế mà anh vẫn ngu ngốc lặng im. Để rồi một ngày, chiếc xe đạp ngày nào không còn chở nỗi những kỉ niệm kia, không còn chở nỗi mối tình khờ dại trong sáng được anh chắt mót từng ngày, để rồi Hà Lan bỏ anh mà theo Dũng.
Có người nói xa mặt thì cách lòng, Hà Lan xa anh có một tháng, mà anh ngỡ cô đã xa mình mấy năm. "Yêu, là chết ở trong lòng một ít", khi bắt đầu thấy không còn yêu như trước nữa, phần còn lại chết dần, gặm nhấm tâm hồn ta từng ngày. Tình yêu như một mũi tên ngược hướng, khi yêu ai ta tự bắn nó vào lòng mình, và khi hết yêu, những góc cạnh của mũi tên kia cứa máu tim ta, cho đến khi rút ra được, thứ còn lại là một lỗ hỏng khó lành. Hà Lan ngây thơ mà bỏ anh, chạy theo phố thị đông người, theo chiếc honda máy của Dũng, cho đến lúc đó, anh tưởng mình vẫn thấy Hà Lan của ngày nhỏ, vì cô ngây thơ quá đỗi, đến cả cái cách bỏ anh cũng như vậy. Anh đâu trách và cũng không thể trách Hà Lan, cô chạy theo tiếng lòng, chạy theo người giang tay đón mình, chứ đâu ai chấp nhận một người trong lòng thì yêu, mà cứ khoanh tay đứng nhìn nó chạy theo người khác.

Rồi Dũng lại bỏ cô, dứt khoát và lạnh lùng, nhưng không ngây thơ như cái cách cô bỏ anh. Thứ anh để lại cho cô, là chín tháng mười ngày trong bóng tối và tủi nhục. Ngạn khờ khạo nhưng tình yêu đó vẫn không cho phép anh bỏ mặc cô. Trà Long được sinh ra, và tội thay, suốt tuổi thơ nó chưa bao giờ được sự yêu thương hết lòng từ mẹ, mà thay vào đó là chú Ngạn. Ngạn yêu thương nó vì nó giống Hà Lan lúc nhỏ, điều mà dù muốn anh cũng không thể chối cãi. Chỉ khác ở, Hà Lan thì không yêu anh, còn Trà Long thì có. Trà Long cũng trong sáng như mẹ nó, và cũng thích đi cùng Ngạn vào những cánh rừng sim, thích cái cách anh ngồi đàn cho nó nghe, và không ngại bộc lộ với anh. Điều này, vô tình tạo cho Ngạn một vách ngăn, mà đúng hơn là cho đến tận lúc đó, tình yêu với Hà Lan vẫn còn quá lớn.
Ngạn chọn ra đi. Vì điều gì? Vì Hà Lan không yêu hay vì Trà Long yêu? Vì anh không níu giữ nổi hay không còn muốn níu giữ? Ngạn ngồi trên toa tàu, nghe tiếng nhộn nhịp của đám khách đường xa, nghe gió lùa qua khe cửa rít, nghe tiếng cười trẻ con thỉnh thoảng vọng lại. Lòng anh lúc này như ly cafe đá lạnh ngắt buổi sáng sớm, đen như đáy biển lặng và đắng nghét như mùi khói hun chiều xộc vào mũi. Anh chẳng biết trong những tháng ngày đó, có đoạn thời gian nào Hà Lan thương anh chưa ? Vì nếu biết, có lẽ anh đã không im lặng lâu đến vậy. Ngạn đi, làng Đo Đo không còn nghe thấy tiếng ê a giảng bài của người thầy trẻ, không còn thấy đốm lửa chập chờn trong những đêm lạnh, cặm cụi soạn giáo án. Hi vọng ngày anh quay về, sẽ có hai mái đầu bạc bên nhau, ông giáo già chậm chạp nắm tay vợ mình, dõng dạc như cái lần đầu tiên anh đứng trên bục giảng, chỉ về phía rừng sim: "Vẫn đẹp như ngày nào, em nhỉ?”
© Vu Lam – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Mắt biếc - day dứt và tiếc nuối
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.











