Có ai hiểu cho nỗi lòng người yêu đơn phương như Ngạn trong 'Mắt biếc'
2019-12-31 01:27
Tác giả: Vu Lam
blogradio.vn - Ngạn là một chàng trai yêu theo cách cổ điển và trầm lặng, như gốc đa cô đơn đầu làng vẫn ngày ngày đợi để được tắm trong ánh nắng ấm áp của mặt trời, dù biết rằng là quá xa để với tới. Hà Lan là mặt trời của riêng anh, và anh biết anh chỉ cách cô một lời thổ lộ chứ không cách xa hàng hà cây số, thế mà anh vẫn ngu ngốc lặng im.
***
Những ngày còn nhỏ, Hà Lan trong mắt anh là những gì đẹp đẽ nhất, trong veo nhất và là điều khiến cho thứ tình yêu con trẻ này bắt đầu nảy nở trong lòng anh. Ngạn muốn cưới Hà Lan, đơn giản vì Hà Lan xinh xắn lại hiền lành, đơn giản vì trong ngày đầu gặp gỡ, nó đã vô tư mở cửa trái tim anh.
Có phải trong mỗi chúng ta, từ nhỏ đã từng có những niềm yêu thích non dại như thế, giống như một chú mèo con vẫn tròn xoe mắt vờn theo quả cầu bông mềm mại. Có vẻ trong con mắt của trẻ thơ, khi mà trang giấy vẫn còn trắng muốt, chúng ta chưa bị những rối ren và định nghĩa ngoài kia làm cho tâm hồn tươi sáng mờ đi từng ngày, tự lòng ta thấy được nét đẹp theo cách của riêng ta. Thứ tình yêu đó, vẫn ngày ngày gõ cửa tim anh, làm cho cậu bé Ngạn ngày nào cũng luôn thổn thức, tìm về nơi đôi mắt biết cười, mà sau này theo cách bà anh gọi là “Mắt Biếc”. Đâu ai hiểu được với anh, đôi mắt kia đã thì thầm những gì, hay là anh thấy được cả bầu trời trong xanh nơi đó. Dẫu là điều gì, chúng ta và cả Ngạn phải thừa nhận, Ngạn thích Hà Lan, và hơn cả thích ấy chứ...
Ngạn đã chọn Hà Lan là thứ quí giá nhất tuổi thơ anh, tôn thờ nó và anh vẫn nhớ về nó hằng ngày. Ngạn là kẻ si tình, nhưng lại trong thầm lặng, cậu bé ngày đó không chọn cách nói ra cho cô bé kia biết nỗi lòng mình, mà chọn cách âm thầm bảo vệ cô, âm thầm ươm thứ tình cảm nhỏ nhắn đang chớm nở. Hà Lan luôn xinh đẹp, kể cả khi cô ấy ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, anh vẫn thấy cô ấy đẹp theo cái cách mộc mạc, như kiểu rạng ngời khi đến độ nở của hoa mười giờ. Anh chở Hà Lan đi học, cho cô một bờ vai tựa đầu, trong cánh rừng sim, nghe gió ru, nghe từng lời anh hát.
Ngạn là một chàng trai yêu theo cách cổ điển và trầm lặng, như gốc đa cô đơn đầu làng vẫn ngày ngày đợi để được tắm trong ánh nắng ấm áp của mặt trời, dù biết rằng là quá xa để với tới. Hà Lan là mặt trời của riêng anh, và anh biết anh chỉ cách cô một lời thổ lộ chứ không cách xa hàng hà cây số, thế mà anh vẫn ngu ngốc lặng im. Để rồi một ngày, chiếc xe đạp ngày nào không còn chở nỗi những kỉ niệm kia, không còn chở nỗi mối tình khờ dại trong sáng được anh chắt mót từng ngày, để rồi Hà Lan bỏ anh mà theo Dũng.
Có người nói xa mặt thì cách lòng, Hà Lan xa anh có một tháng, mà anh ngỡ cô đã xa mình mấy năm. "Yêu, là chết ở trong lòng một ít", khi bắt đầu thấy không còn yêu như trước nữa, phần còn lại chết dần, gặm nhấm tâm hồn ta từng ngày. Tình yêu như một mũi tên ngược hướng, khi yêu ai ta tự bắn nó vào lòng mình, và khi hết yêu, những góc cạnh của mũi tên kia cứa máu tim ta, cho đến khi rút ra được, thứ còn lại là một lỗ hỏng khó lành. Hà Lan ngây thơ mà bỏ anh, chạy theo phố thị đông người, theo chiếc honda máy của Dũng, cho đến lúc đó, anh tưởng mình vẫn thấy Hà Lan của ngày nhỏ, vì cô ngây thơ quá đỗi, đến cả cái cách bỏ anh cũng như vậy. Anh đâu trách và cũng không thể trách Hà Lan, cô chạy theo tiếng lòng, chạy theo người giang tay đón mình, chứ đâu ai chấp nhận một người trong lòng thì yêu, mà cứ khoanh tay đứng nhìn nó chạy theo người khác.
Rồi Dũng lại bỏ cô, dứt khoát và lạnh lùng, nhưng không ngây thơ như cái cách cô bỏ anh. Thứ anh để lại cho cô, là chín tháng mười ngày trong bóng tối và tủi nhục. Ngạn khờ khạo nhưng tình yêu đó vẫn không cho phép anh bỏ mặc cô. Trà Long được sinh ra, và tội thay, suốt tuổi thơ nó chưa bao giờ được sự yêu thương hết lòng từ mẹ, mà thay vào đó là chú Ngạn. Ngạn yêu thương nó vì nó giống Hà Lan lúc nhỏ, điều mà dù muốn anh cũng không thể chối cãi. Chỉ khác ở, Hà Lan thì không yêu anh, còn Trà Long thì có. Trà Long cũng trong sáng như mẹ nó, và cũng thích đi cùng Ngạn vào những cánh rừng sim, thích cái cách anh ngồi đàn cho nó nghe, và không ngại bộc lộ với anh. Điều này, vô tình tạo cho Ngạn một vách ngăn, mà đúng hơn là cho đến tận lúc đó, tình yêu với Hà Lan vẫn còn quá lớn.
Ngạn chọn ra đi. Vì điều gì? Vì Hà Lan không yêu hay vì Trà Long yêu? Vì anh không níu giữ nổi hay không còn muốn níu giữ? Ngạn ngồi trên toa tàu, nghe tiếng nhộn nhịp của đám khách đường xa, nghe gió lùa qua khe cửa rít, nghe tiếng cười trẻ con thỉnh thoảng vọng lại. Lòng anh lúc này như ly cafe đá lạnh ngắt buổi sáng sớm, đen như đáy biển lặng và đắng nghét như mùi khói hun chiều xộc vào mũi. Anh chẳng biết trong những tháng ngày đó, có đoạn thời gian nào Hà Lan thương anh chưa ? Vì nếu biết, có lẽ anh đã không im lặng lâu đến vậy. Ngạn đi, làng Đo Đo không còn nghe thấy tiếng ê a giảng bài của người thầy trẻ, không còn thấy đốm lửa chập chờn trong những đêm lạnh, cặm cụi soạn giáo án. Hi vọng ngày anh quay về, sẽ có hai mái đầu bạc bên nhau, ông giáo già chậm chạp nắm tay vợ mình, dõng dạc như cái lần đầu tiên anh đứng trên bục giảng, chỉ về phía rừng sim: "Vẫn đẹp như ngày nào, em nhỉ?”
© Vu Lam – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Mắt biếc - day dứt và tiếc nuối
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.