Nguyễn Nhật Ánh đóng dấu "Mắt biếc" lên trái tim bạn đọc
2018-09-13 01:24
Tác giả:
Chẳng có can đảm để tỏ tình, anh chỉ biết gửi lòng vào nhạc rồi gảy đàn cất lên chia sẻ cùng gió, cùng cây cỏ hoa lá. Bài hát nào Ngạn cũng viết về người thương, dường như mỗi bài hát còn thể hiện cảm xúc của anh rõ ràng hơn lời anh nói. Từng câu, từng chữ đều do con tim nóng hổi và cháy bỏng trong lòng ngực Ngạn viết ra, không biết Hà Lan ngồi cạnh lắng nghe liệu có hiểu thấu?
Mỗi lần định nói yêu em
Trái tim có đập bình thường nữa đâu
Mới vừa ấp úng vài câu
Tư nhiên co duỗi mười đầu ngón tay…
Tình cảm này dạt dào mà sao khó nói, Ngạn chỉ mong sao mình cùng cô bạn dễ thương chẳng cần lớn lên nữa, phải chi cứ giống như ngày thơ bé, hai đứa cầm tay đi.
Thế là suốt quãng đường ngày xưa, Hà Lan là tất cả của Ngạn. Hồi còn học tiểu học, Ngạn là chúa đánh nhau và lần nào Hà Lan cũng trở thành nữ y tá bất đắc dĩ. Hà Lan xức dầu khắp những chỗ bầm tím hay đang xoa dịu chính trái tim của Ngạn? Một tuổi trẻ đẹp đẽ bên cạnh em, một tuổi trẻ rợp đầy màu đỏ phượng vĩ, màu tím rừng sim và những bản tình ca anh viết cho em. Vậy Mắt biếc ơi, em có yêu tôi như tôi đã và đang yêu em?
Ngạn ôm trong mình mối tơ vương nặng trĩu. Còn Hà Lan của anh ngày một xa cách anh hơn, từ ngày lên thành phố học. Lòng Ngạn một mực hướng về miền quê tuy nghèo lúa gạo nhưng dư dả những kỉ niệm. Còn Hà Lan, có lẽ em đã sớm quên đi những ngày tháng đó. Hà Lan bây giờ chẳng còn làm tim anh ấm áp và mơ mộng như ngày trước, thay vào đó là sự giận dỗi, buồn tủi vì người yêu vô tâm. Bản nhạc anh viết ngày một buồn hơn, buồn đến nao lòng.
Từ sau khi lên thành phố, khoảng cách giữa hai người ngày một xa dần. Hà Lan trở thành gái thành thị, chỉ hứng thú với những nơi đông đúc nháo nhào. Cớ sao Ngạn cứ ôm hoài nỗi nhớ mong làng Đo Đo nhỏ bé ấy của anh? Hay anh muốn giữ khư khư đống kỉ niệm ngổn ngang ngày nào bên Hà Lan yêu dấu? Một người đã sớm quên đi chuyện cũ, một người thì nhớ luôn cả phần người kia. Nhiều lần anh có ý định nói chuyện với Mắt biếc nhưng cảm giác gượng gạo không tả nổi. Hà Lan đã thay đổi thật rồi!
Cảm xúc buồn đau của Ngạn cũng chính là cảm xúc của người đọc. Họ tiếc cho mối tình đơn phương chung thủy của Ngạn. Họ chẳng trách Hà Lan, họ chỉ buồn cho Ngạn. Anh thực sự rất tốt, yêu Hà Lan rất nhiều. Thế nhưng Mắt biếc không hiểu, chắc lòng em nghĩ về phố thị...
Đối với Hà Lan lúc đó, Ngạn như một bến bờ dừng chân tạm thời khi trái tim em bị người ta đem ra làm trò đùa. Phải, em đã tìm đến Ngạn để khóc, để trải lòng. Nước mắt Hà Lan thấm đẫm vai áo anh, chảy tràn cả vào trong tim anh. Anh vốn dĩ đau khổ vì Hà Lan hết lần này đến lần khác, Hà Lan lại đau khổ vì người ta cũng hết lần này đến lần khác. Trong khi đó người ấy như cánh bướm bay theo niềm vui mới. Cuộc rượt đuổi như thế, bao giờ mới có hồi kết? Thế nhưng, dù khổ sở vì đôi mắt biếc nhiều không xuể, Ngạn vẫn luôn thương yêu, lo lắng và buồn thay cho tình nhân bé nhỏ. Tự Hà Lan chạy theo niềm đau và bỏ mặc người đã từng bên cạnh lại phía sau cơ mà? Cơ bản, Hà Lan không nhận ra tình cảm của Ngạn hay em đã biết rõ từ lâu nhưng giả vờ nín thinh đây hả em?
Hà Lan đã dẫm lên trái tim tôi bằng đôi guốc đinh nhọn như trong giai thoại về học sinh trường Nữ. Nó giẫm lên và không hề ngoái lại. Nó chẳng buồn biết trái tim tôi còn đập nữa hay không. Phải chăng đã đến lúc Hà Lan rời bỏ tôi như nó đã một lần rời bỏ mùa thị vàng và rừng Sim hoa tím, lòng không gợn chút bâng khuâng?
Tình anh trước sau như một, giống dã tràng xe cát, dù cho bị em đốt cháy con tim thành tro vẫn chung thủy yêu em, yêu em sâu đậm, yêu em đến chết. Chỉ mong sau này, mỗi khi gặp khó khăn, Hà Lan sẽ tìm đến Ngạn như tìm đến một mái nhà, để anh có thể che chở và vỗ về người tình tội nghiệp của mình.
Cuốn truyện miêu tả diễn biến tâm lý và tình cảm của Ngạn rất sâu sắc, rõ ràng, hợp lý, như những nhát búa gõ mạnh vào tim người đọc. Cốt truyện tưởng chừng đã có thể kết thúc nhưng sau đó, những sự việc oái oăm lại xảy ra, làm khổ cả Ngạn và Hà Lan. Hà Lan có thai.
Và mãi đến sau này, khi đã ngoài ba mươi tuổi, anh vẫn chỉ yêu có một mình Hà Lan. Con gái cô như hiện thân của mẹ, khiến đôi khi anh lầm tưởng rằng anh yêu nó. Nhưng không, anh đau đớn nhận ra rằng mình vẫn chỉ hướng về Mắt biếc của anh, dù tình thương Ngạn dành cho con gái Hà Lan thực sự mênh mông như trời bể. Anh gần gũi cô bé hơn cả mẹ nó. Anh mong chờ cô bé lớn lên, đi học rồi trở về làng Đo Đo từng giây từng phút. Cô bé cũng hiểu chuyện, cô bé biết mình cần làm gì để đền bù xứng đáng cho Ngạn. Nhưng giây phút đó, anh dằn vặt và đau khổ tột cùng, anh yêu con gái Hà Lan cũng chỉ vì nó giống mẹ như đúc mà thôi. Trong thâm tâm anh biết rằng, anh sẽ chỉ yêu mỗi Hà Lan, cô bạn cùng bàn với anh từ thời đi học vỡ lòng. Nhưng sau cùng, Ngạn chẳng nhận được hạnh phúc. Hà Lan vẫn tiếp tục sống nơi thành thị và lấy chồng, nhưng nhất quyết cô không yêu Ngạn.
Sau cùng, chúng ta thấy rằng cả hai nhân vật đều khổ, dù nỗi khổ của mỗi người khác nhau. Hà Lan bị lừa tình dẫn đến có con ngoài ý muốn, bỏ lỡ việc thi cử. Ngạn một lòng một dạ yêu cô, xong mãi mãi không có được cô. Dù sao thì sau này, Mắt biếc của ai đã gặp được người tốt lấy làm chồng. Còn ai kia, sao cứ hoài bơ vơ ở tuổi ba mươi mốt… Một người sẽ mãi mãi thuộc về thành thị hoa lệ. Còn một người cứ ôm khư khư mối tình dài đằng đẵng, tình tích tụ từ những ngày bé thơ chỉ biết lớn dần lên và trái tim cũng đau nhiều hơn.
Và rồi, Ngạn lựa chọn ra đi trả lại cuộc sống êm đềm cho Hà Lan. Ra đi để cố không nhớ tới rừng sim hoa tím, nhớ tới phượng vĩ đỏ rực cháy cả tim ai, ra đi để kỉ niệm thôi ùa về làm ngộp thở tim anh.
Một dòng buồn bã chảy dọc câu chuyện, để lại ấn tượng không thể phai trong lòng những ai đã đọc nó. Tất cả đều mong Ngạn được hưởng hạnh phúc xứng đáng với những gì anh đã bỏ ra. À không, có lẽ trái tim anh vẫn cứ mãi khuyết một chỗ sâu hoắm như thế mà cả đời này không ai có thể lấp đầy. Vậy thì Mắt biếc ơi, em có từng yêu tôi?
Đôi lời cuối. Tôi thầm cảm ơn Nguyễn Nhật Ánh rất nhiều. Chính ông đã ru hồn tôi bằng những cuốn sách của ông. Mỗi nốt nhạc cảm xúc ông thổi vào, tâm hồn tôi cũng như nhiều bạn đọc khác đều đón nhận và cảm nhận rất rõ. Có khi vui vẻ đến mức bật cười, có khi buồn hóa lệ rơi thấm từng giọt lên trang sách. Mắt biếc hay bất kì tác phẩm nào của Nguyễn Nhật Ánh cũng mộc mạc, chân thật và ấn tượng như thế, làm rúng động những tâm hồn biết yêu thật nhiều.
© Vũ Như Mai – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu