Nguyễn Nhật Ánh đóng dấu "Mắt biếc" lên trái tim bạn đọc
2018-09-13 01:24
Tác giả:
Chẳng có can đảm để tỏ tình, anh chỉ biết gửi lòng vào nhạc rồi gảy đàn cất lên chia sẻ cùng gió, cùng cây cỏ hoa lá. Bài hát nào Ngạn cũng viết về người thương, dường như mỗi bài hát còn thể hiện cảm xúc của anh rõ ràng hơn lời anh nói. Từng câu, từng chữ đều do con tim nóng hổi và cháy bỏng trong lòng ngực Ngạn viết ra, không biết Hà Lan ngồi cạnh lắng nghe liệu có hiểu thấu?
Mỗi lần định nói yêu em
Trái tim có đập bình thường nữa đâu
Mới vừa ấp úng vài câu
Tư nhiên co duỗi mười đầu ngón tay…
Tình cảm này dạt dào mà sao khó nói, Ngạn chỉ mong sao mình cùng cô bạn dễ thương chẳng cần lớn lên nữa, phải chi cứ giống như ngày thơ bé, hai đứa cầm tay đi.
Thế là suốt quãng đường ngày xưa, Hà Lan là tất cả của Ngạn. Hồi còn học tiểu học, Ngạn là chúa đánh nhau và lần nào Hà Lan cũng trở thành nữ y tá bất đắc dĩ. Hà Lan xức dầu khắp những chỗ bầm tím hay đang xoa dịu chính trái tim của Ngạn? Một tuổi trẻ đẹp đẽ bên cạnh em, một tuổi trẻ rợp đầy màu đỏ phượng vĩ, màu tím rừng sim và những bản tình ca anh viết cho em. Vậy Mắt biếc ơi, em có yêu tôi như tôi đã và đang yêu em?
Ngạn ôm trong mình mối tơ vương nặng trĩu. Còn Hà Lan của anh ngày một xa cách anh hơn, từ ngày lên thành phố học. Lòng Ngạn một mực hướng về miền quê tuy nghèo lúa gạo nhưng dư dả những kỉ niệm. Còn Hà Lan, có lẽ em đã sớm quên đi những ngày tháng đó. Hà Lan bây giờ chẳng còn làm tim anh ấm áp và mơ mộng như ngày trước, thay vào đó là sự giận dỗi, buồn tủi vì người yêu vô tâm. Bản nhạc anh viết ngày một buồn hơn, buồn đến nao lòng.
Từ sau khi lên thành phố, khoảng cách giữa hai người ngày một xa dần. Hà Lan trở thành gái thành thị, chỉ hứng thú với những nơi đông đúc nháo nhào. Cớ sao Ngạn cứ ôm hoài nỗi nhớ mong làng Đo Đo nhỏ bé ấy của anh? Hay anh muốn giữ khư khư đống kỉ niệm ngổn ngang ngày nào bên Hà Lan yêu dấu? Một người đã sớm quên đi chuyện cũ, một người thì nhớ luôn cả phần người kia. Nhiều lần anh có ý định nói chuyện với Mắt biếc nhưng cảm giác gượng gạo không tả nổi. Hà Lan đã thay đổi thật rồi!
Cảm xúc buồn đau của Ngạn cũng chính là cảm xúc của người đọc. Họ tiếc cho mối tình đơn phương chung thủy của Ngạn. Họ chẳng trách Hà Lan, họ chỉ buồn cho Ngạn. Anh thực sự rất tốt, yêu Hà Lan rất nhiều. Thế nhưng Mắt biếc không hiểu, chắc lòng em nghĩ về phố thị...
Đối với Hà Lan lúc đó, Ngạn như một bến bờ dừng chân tạm thời khi trái tim em bị người ta đem ra làm trò đùa. Phải, em đã tìm đến Ngạn để khóc, để trải lòng. Nước mắt Hà Lan thấm đẫm vai áo anh, chảy tràn cả vào trong tim anh. Anh vốn dĩ đau khổ vì Hà Lan hết lần này đến lần khác, Hà Lan lại đau khổ vì người ta cũng hết lần này đến lần khác. Trong khi đó người ấy như cánh bướm bay theo niềm vui mới. Cuộc rượt đuổi như thế, bao giờ mới có hồi kết? Thế nhưng, dù khổ sở vì đôi mắt biếc nhiều không xuể, Ngạn vẫn luôn thương yêu, lo lắng và buồn thay cho tình nhân bé nhỏ. Tự Hà Lan chạy theo niềm đau và bỏ mặc người đã từng bên cạnh lại phía sau cơ mà? Cơ bản, Hà Lan không nhận ra tình cảm của Ngạn hay em đã biết rõ từ lâu nhưng giả vờ nín thinh đây hả em?
Hà Lan đã dẫm lên trái tim tôi bằng đôi guốc đinh nhọn như trong giai thoại về học sinh trường Nữ. Nó giẫm lên và không hề ngoái lại. Nó chẳng buồn biết trái tim tôi còn đập nữa hay không. Phải chăng đã đến lúc Hà Lan rời bỏ tôi như nó đã một lần rời bỏ mùa thị vàng và rừng Sim hoa tím, lòng không gợn chút bâng khuâng?
Tình anh trước sau như một, giống dã tràng xe cát, dù cho bị em đốt cháy con tim thành tro vẫn chung thủy yêu em, yêu em sâu đậm, yêu em đến chết. Chỉ mong sau này, mỗi khi gặp khó khăn, Hà Lan sẽ tìm đến Ngạn như tìm đến một mái nhà, để anh có thể che chở và vỗ về người tình tội nghiệp của mình.
Cuốn truyện miêu tả diễn biến tâm lý và tình cảm của Ngạn rất sâu sắc, rõ ràng, hợp lý, như những nhát búa gõ mạnh vào tim người đọc. Cốt truyện tưởng chừng đã có thể kết thúc nhưng sau đó, những sự việc oái oăm lại xảy ra, làm khổ cả Ngạn và Hà Lan. Hà Lan có thai.
Và mãi đến sau này, khi đã ngoài ba mươi tuổi, anh vẫn chỉ yêu có một mình Hà Lan. Con gái cô như hiện thân của mẹ, khiến đôi khi anh lầm tưởng rằng anh yêu nó. Nhưng không, anh đau đớn nhận ra rằng mình vẫn chỉ hướng về Mắt biếc của anh, dù tình thương Ngạn dành cho con gái Hà Lan thực sự mênh mông như trời bể. Anh gần gũi cô bé hơn cả mẹ nó. Anh mong chờ cô bé lớn lên, đi học rồi trở về làng Đo Đo từng giây từng phút. Cô bé cũng hiểu chuyện, cô bé biết mình cần làm gì để đền bù xứng đáng cho Ngạn. Nhưng giây phút đó, anh dằn vặt và đau khổ tột cùng, anh yêu con gái Hà Lan cũng chỉ vì nó giống mẹ như đúc mà thôi. Trong thâm tâm anh biết rằng, anh sẽ chỉ yêu mỗi Hà Lan, cô bạn cùng bàn với anh từ thời đi học vỡ lòng. Nhưng sau cùng, Ngạn chẳng nhận được hạnh phúc. Hà Lan vẫn tiếp tục sống nơi thành thị và lấy chồng, nhưng nhất quyết cô không yêu Ngạn.
Sau cùng, chúng ta thấy rằng cả hai nhân vật đều khổ, dù nỗi khổ của mỗi người khác nhau. Hà Lan bị lừa tình dẫn đến có con ngoài ý muốn, bỏ lỡ việc thi cử. Ngạn một lòng một dạ yêu cô, xong mãi mãi không có được cô. Dù sao thì sau này, Mắt biếc của ai đã gặp được người tốt lấy làm chồng. Còn ai kia, sao cứ hoài bơ vơ ở tuổi ba mươi mốt… Một người sẽ mãi mãi thuộc về thành thị hoa lệ. Còn một người cứ ôm khư khư mối tình dài đằng đẵng, tình tích tụ từ những ngày bé thơ chỉ biết lớn dần lên và trái tim cũng đau nhiều hơn.
Và rồi, Ngạn lựa chọn ra đi trả lại cuộc sống êm đềm cho Hà Lan. Ra đi để cố không nhớ tới rừng sim hoa tím, nhớ tới phượng vĩ đỏ rực cháy cả tim ai, ra đi để kỉ niệm thôi ùa về làm ngộp thở tim anh.
Một dòng buồn bã chảy dọc câu chuyện, để lại ấn tượng không thể phai trong lòng những ai đã đọc nó. Tất cả đều mong Ngạn được hưởng hạnh phúc xứng đáng với những gì anh đã bỏ ra. À không, có lẽ trái tim anh vẫn cứ mãi khuyết một chỗ sâu hoắm như thế mà cả đời này không ai có thể lấp đầy. Vậy thì Mắt biếc ơi, em có từng yêu tôi?
Đôi lời cuối. Tôi thầm cảm ơn Nguyễn Nhật Ánh rất nhiều. Chính ông đã ru hồn tôi bằng những cuốn sách của ông. Mỗi nốt nhạc cảm xúc ông thổi vào, tâm hồn tôi cũng như nhiều bạn đọc khác đều đón nhận và cảm nhận rất rõ. Có khi vui vẻ đến mức bật cười, có khi buồn hóa lệ rơi thấm từng giọt lên trang sách. Mắt biếc hay bất kì tác phẩm nào của Nguyễn Nhật Ánh cũng mộc mạc, chân thật và ấn tượng như thế, làm rúng động những tâm hồn biết yêu thật nhiều.
© Vũ Như Mai – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Thanh xuân năm ấy của chúng ta
Nhìn thì cũng có vẻ bình thường nhưng chúng tôi cũng có cho mình những hoài bão và cố gắng hết mình. Thế nhưng áp lực cũng đã xuất hiện với những đứa trẻ đang tuổi lớn và có những cái tôi riêng. Có những điều mà đôi khi nó thật khó để bày tỏ với bất kì ai thậm chí là người mình thân thiết.
Viết cho em - Cô gái mùa thu tháng 9
Em biết không, cô gái tháng 9 có điều gì đó rất riêng biệt. Em không ồn ào như những cơn mưa mùa hạ, cũng không quá trầm lặng như ngày đông giá rét. Em dung hòa giữa tất cả, giữa sự mạnh mẽ và mềm mại, giữa những khát khao cháy bỏng và nỗi lo âu thầm lặng.
Xa nhưng không cách
Những điều giản dị nhưng chân thành từ Minh khiến Đan nhận ra rằng, giữa những mất mát và thử thách, có những giá trị và tình cảm bền chặt vẫn có thể sinh sôi và phát triển.
Mùa thu chết...
Cuộc sống thật đau đớn, thật nhiều khổ sở, nhưng tôi vẫn mỉm cười. Tại sao à? Bởi khi tôi khóc, nó cũng chẳng khác gì cười, không thay đổi được gì cả.
Năm 2025, vận may đảo chiều, 4 con giáp gặt hái được nhiều thành tựu về tiền bạc lẫn công danh
4 con giáp nào gặt hái được nhiều thành quả trong năm 2025?
Sự kỳ diệu của những nỗi đau
Chúng ta sợ người khác lãng quên nỗi đau họ đã gây ra cho mình nhưng không sợ mình vẫn luôn thầm nhớ. Chúng ta trách người khác đối xử bất công với mình nhưng chưa bao giờ dám thừa nhận mình đang tự tổn hại chính mình.
Tình lỡ
Duyên thầm tình lỡ hoài nhung nhớ Nhặt cánh hoa tàn xác xơ rơi Dưới gót chân son mùa lá đổ Một người ngồi nhớ một người xa
Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc
Ôm bất hạnh vào người chưa bao giờ là cách để hoá giải nỗi đau. Nếu muốn chữa lành tổn thương cho chính mình, điều đầu tiên bạn cần làm chính là xác định nguyên nhân khiến mình đau khổ. Khi nào bạn vẫn chưa thừa nhận vấn đề của mình, khi đó bạn sẽ không có lối ra cho câu chuyện. Và bạn biết đấy, mọi nỗi đau đều cần có thời gian để chữa lành thế nên chúng ta không cần quá vội vàng.
Cậu chỉ đến một lần phải không?
Hình như cậu ít nói, tớ thì không muốn chủ động, chúng ta nhắn tin với nhau cũng chỉ ngắn gọn được đôi ba dòng là kết thúc, cứ thế chúng ta như hai người bình thường, không chút động lòng, không vướng bận.
Người khôn ngoan thật sự biết cách “đi làm”: Kiếm nhiều tiền, giữ sức khỏe tốt, nâng cấp bản thân, vui vẻ mỗi ngày!
Trân trọng công việc của mình, đi làm thật tốt, có động lực và rèn luyện thể chất lẫn tinh thần là cách "chăm sóc" hiệu quả nhất cho cơ thể và tinh thần của bạn.