Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chút vấn vương thu Hà Nội

2021-12-16 01:20

Tác giả: LÊ HUỲNH ANH TUẤN


blogradio.vn - Mùa thu có chút vấn vương cho tình thơ tuổi học trò. Cô bé đó khẽ đặt chiếc lá vào trang giấy trắng, mắt đượm buồn khép vỡ bước đi. Cô bé ấy đạp xe khuất bóng khỏi hàng cây, tôi có chút buồn mà chẳng biết vì sao? Có lẽ, tôi đã bỏ lỡ điều gì đó ở thời thanh xuân đẹp nhất.

***

Tháng chín. Hà Nội vào thu, tiết trời mát mẻ. Thủ đô Hà Nội tuy phát triển hiện đại, song cũng toát lên mình một sự cổ kính xưa nay. Có những thứ từ lâu đã không còn thấy, thế mà đâu đó vẫn hiện hữu, làm người ta phải lâng lâng nhớ về.

Chiếc lá nhuốm vàng từ đâu rơi rụng, theo cơn gió đã se chút khí lạnh, la đà mọi góc hẻm Hà Nội. Tôi khoác cho mình chiếc áo mỏng, hít lấy một hơi của chiều tà, chợt lạnh đến rùng mình. Tôi dạo bước qua con hẻm nhỏ mà bên tai cứ mỗi bước đi, đâu đó tôi vẫn nghe phảng phất tiếng rao thánh thót ngọt lịm của người bán hàng rong. Từng tiếng cứ chen chúc nhau hòa với tiếng xe cộ tấp nập. Một Hà Nội trầm mặc cũng trở nên nhộn nhịp vô cùng.

Có đám trẻ gọi nhau lon ton chạy theo chiếc xe đạp cót két của cụ ông. Cụ vẫn chậm rãi sải bóng kéo dài trên con đường phủ lá vàng ươm, gầy gò mà bỏ xa ánh tà dương đang ngã mình. Tay ông vẫn leng keng từng hồi chuông. Mỗi một tiếng “leng keng” như đánh vọng vào tiềm thức người ta một ký ức tươi đẹp nào đó. Mà từ lâu, thời gian đã vùi lấp vào sâu trong lớp vỏ trưởng thành.

thu1

Đám trẻ cứ quay quanh bên thùng kem rôm rả đòi hỏi. Dù vậy, cụ bán hàng rong lấm tấm mồ hôi, cũng ôn tồn nở nụ cười thân thiện. Đám trẻ có được chiếc kem trên tay, đứa thì mừng húm thè lưỡi liếm vội một miếng, chợt cười hí hửng rời đi. Đứa thì láo liêng, chằm chằm giữ lấy khư khư chiếc kem quế trên tay như sợ ai lấy mất. Đứa thì sợ đứa bạn ranh ma liếm một miếng hết sạch sành sanh. Chúng cứ thế đi qua một tuổi thơ thật đẹp. Điều mà người ta hay ước trở về với tuổi ấu thơ khó mà thành hiện thực.

Đám trẻ có được thứ mình thích, vui vẻ rời đi. Cụ ông lại chuẩn bị đạp xe qua phố tiếp tục cuộc sống mưu sinh. Tôi vội chân một chút, với theo.

“Ông ơi”.

Cụ ông chậm rãi, lựng khựng lấy đôi chân giữ chiếc bánh xe đang chậm lăn bánh. Tôi nhìn ông hớn hở, mua lấy một chiếc kem. Tôi cầm lấy và rời đi.

Hà Nội dần về đêm thật đẹp, con người cũng vội vàng, hối hả hơn bao giờ hết. Từng bước chân qua, tôi thấy đó có đám trẻ ríu rít kéo nhau lò cò, nhảy dây, tạt lon,…và thấy cả những mảnh đời lắt lẻo dìu nhau qua cuộc sống.

Con người cứ thế vận động, dòng xe tấp nập đi đi lại lại, người ngược người xuôi kéo thời gian hối hả trôi đi. Tôi thấy chiếc lá vàng uốn lượn lả lơi trong gió không muốn đáp. Nó cứ mãi say mê trở về miền ký ức.

thu_-_4

Nơi góc phố có hương vị cà phê trứng mỗi sáng. Làn hương thơm ngào ngạt ấy, nó vẫn thoang thoảng qua khe mũi và đi vào tâm khảm pha lẫn với chút hương thơm của hoa sữa, loài hoa đặc trưng khi Hà Nội trở mình vào thu. Tất cả như mảnh ghép hoàn hảo, tức tốc theo con thuyền vượt không gian ký ức, hiển hiện ùa về trong biết bao con người đang nhâm nhi ly cà phê chiều cùng tờ báo.

Ánh dương nghiêng mình qua khe núi, phía chân trời đám mây hồng rủ mình say giấc ngủ, chiếc lá theo miền ký ức trở về thực tại. Thánh đường Nhà thờ Lớn Hà Nội, tôi bất chợt nghe thấy âm thanh tiếng chuông giáo đường đang từng hồi vang lên trong một buổi chiều thu ngã bóng. Một đàn bồ câu trắng sải cánh rợp cả khoảng trời, tia nắng nhạt màu điểm xuyết bên đường li ti tựa ngàn bông hoa nở rộ.

Cơn gió liu riu có chút lạnh, đôi tình nhân trẻ đang chắp tay nguyện cầu giữa thánh đường rộng lớn, thanh âm của hạnh phúc dạo lên bản tình khúc vàng trầm bổng nồng nàn đầy da diết. Tiếng dương cầm cứ vu vương trong hạnh phúc lứa đôi. Là ai? Là ai đang dạo khúc nhạc trầm bổng du dương, làm buổi chiều thu như vương vấn chẳng muốn xế bóng lặng tàn.

Tôi tự hỏi trong trái tim đang loạn nhịp, đang cảm thấy hạnh phúc thay cho đôi tình nhân kia. Từng nốt dương cầm lủng lẳng thoát ra khỏi giáo đường, con bướm vàng tung cánh chở âm thanh da diết xuyên qua bao tán lá tạt vào bên đường hai hàng cây ngả màu thay áo.

hoa-sua

Mùa thu về Hà Nội, hai hàng cây bên đường Phan Đình Phùng khoác lên cho mình màu vàng ươm có chút úa. Tôi nhẹ bước trên con đường màu vàng ấy, trầm ngâm đón lấy sự nhẹ nhàng của mùa thu. Tôi thấy đó, cô bé với tà áo dài trắng trong đang thẹn thùng nhặt chiếc lá vàng rụng bên đường. 

Mùa thu có chút vấn vương cho tình thơ tuổi học trò. Cô bé đó khẽ đặt chiếc lá vào trang giấy trắng, mắt đượm buồn khép vỡ bước đi. Cô bé ấy đạp xe khuất bóng khỏi hàng cây, tôi có chút buồn mà chẳng biết vì sao? Có lẽ, tôi đã bỏ lỡ điều gì đó ở thời thanh xuân đẹp nhất.

Ánh nắng cuối cùng ngã bóng kéo dài, chiếc lá trên cành lại bổng rũ mình nhẹ rơi. Tôi khuất bóng sau con đường dài thênh thang.

© LÊ HUỲNH ANH TUẤN - blogradio.vn

Xem thêm: Thì ra điều anh dễ dàng buông bỏ nhất chính là em | Radio Tình Yêu

LÊ HUỲNH ANH TUẤN

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top