Phát thanh xúc cảm của bạn !

img bài dự thi Chúng ta rồi sẽ trưởng thành sau tình yêu

2022-10-19 01:30

Tác giả: nnui


blogradio.vn - Chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua giai đoạn mà cảm xúc gần như tan thành mây khói. Bị dày xéo đến không còn hình dạng, bằng cách này hay cách khác, bất cứ chuyện gì cũng được, sẽ có một điều bất như ý khiến ta tỉnh giấc cuộc đời.

***

Chúng ta, ai rồi cũng sẽ trải qua giai đoạn mà cảm xúc gần như tan thành mây khói. Bị dày xéo đến không còn hình dạng, bằng cách này hay cách khác, bất cứ chuyện gì cũng được, sẽ có một điều bất như ý khiến ta tỉnh giấc cuộc đời.

Tôi đã từng, và giờ đây có thể nói là chưa hoàn toàn bình phục, nhưng mà tâm tư đã cân bằng lại rất nhiều. Ít ra, tôi vẫn còn ngồi đây chia sẻ những dòng này, cho bạn và cho chính bản ngã chân thật nơi tôi đang lưu lạc đâu đó.

Tôi quen mối tình đầu vào lúc tôi nghĩ rằng mình đã trưởng thành, khi ấy tôi năm nhất Đại học. Vì chưa yêu ai quen ai, những điều tôi trao và thể hiện ra đều đơn thuần nhất. Nhưng có cuộc vui nào chẳng tàn, mối tình nào mà chẳng tan. Câu chuyện tôi tưởng chừng đẹp đẽ, cuối cùng vẫn đi đến kết cục mà ai cũng không muốn.

Tôi cũng như bạn, cũng ngụp lặn trong mớ cảm xúc hỗn độn kinh khủng ấy, cũng chạy lăng xăng si mụi trong đống lòng vòng không lối thoát. Để bước qua mớ bòng bong trong cơn mưa bão táp ấy, tôi cũng trầy da tróc vẩy, đứng lên rồi lại nằm bẹp luôn, như thể chết đi và sống lại một vạn lần chiêm bao.

Thất tình, một trạng thái chẳng ai cảm thấy vẻ vang khi khoe ra. Mà hễ kẻ nào nghe đến cùng bật cười và coi thường nó. Thật lạ lùng khi con người tôn thờ tình yêu, và cũng lại chà đạp tình yêu đến tận cùng, khiến cho “nạn nhân” của kẻ khoét sâu thương tổn.

se-den-luc-phai-chap-nhan-co-nhung-nguoi-chi-co-the-giu-trong-tim

Thất tình, chẳng dám bày tỏ để níu lấy sự cứu rỗi chân thành và đúng đắn. Kinh nghiệm đi qua cái hang thất tình bao trùm bóng tối, ẩm thấm và ngột ngạt ấy, tôi nhận ra tình yêu trong một mối quan hệ giống như chúng ta đang du ngoạn trên con thuyền giữa dòng sông êm ả, khung cảnh xung quanh đều rất tuyệt vời, còn gì bằng khi có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với ánh nhìn của thiên nhiên. Các giác quan gần như hòa quyện cùng mây trời, mà cái mây trời ấy, ta mặc định sẽ yên bình và mãi mãi như thế.

Vì những điều diệu kỳ đang diễn ra khiến ta lâng lâng bay bổng, nên sự mong cầu và chiếm hữu càng lớn, ta càng không muốn rời đi, không muốn những chất liệu tinh túy này kết thúc. Và rồi Thất tình xuất hiện tựa con sóng mãnh liệt, đưa dòng nước nuốt tươi chiếc thuyền ấy, tàn nhẫn kéo ta rơi xuống, ngặm trọn ta trong làn nước lạnh ngắt, ta chưa từng chạm qua cái lạnh thấu tim gan như thế, và nó là mớ cảm xúc ta phải đối diện, cũng là lúc ta quay về để cứu lấy thân thể này.

Chúng ta lại vùng vẫy, chẳng thể chấp nhận sự thật chiếc thuyền ấy – nơi duy nhất ta thấy an toàn giữa dòng sông hun hút, bị đập tan tành. Dòng nước lạnh ngắt ôm trọn lấy cơ thể ốm yếu chẳng còn sức lực để kháng cự này, đôi chân cố gắng đạp mạnh để tìm kiếm thứ gì đó vớt vát lại nỗi tuyệt vọng. 

Từng bộ phận đều lục sùng điên cuồng bới tung tất cả như thể tin một cách mù quáng rằng hy vọng về con thuyền vẫn còn đây, chỉ là nó đang mất phương hướng và lạc trôi tí thôi và chỉ có nó ta mới có thể sống sót tiếp được. Nếu không thì ta chết mất. Nhưng, càng vẫy vùng, càng dốc cạn sức để kiếm tìm và bám víu vào nó, ta chỉ càng tuyệt vọng cùng cực, sự mong chờ rút sạch chút hơi tàn còn lại - thứ duy nhất mà có thể kéo ta lên lúc này.

Thời khắc ấy, bạn và tôi có hai sự lựa chọn: một là tiếp tục si mê, ngu muội tin rằng sẽ có thứ gì đó như con thuyền để ta nắm chặt vào mới có thể sống, rồi nhanh chóng cạn kiệt hơi sức và chìm sâu xuống dòng sông lạnh lùng và chết đi bằng một định nghĩa nào đó, nhưng chắc chắn bản ngã này sẽ chết một trăm phần trăm. Hai là, ta chấp nhận sự thật rằng ta không còn có con thuyền đó bên cạnh nữa, nó đã bị đập tan rồi. 

that-ra-con-gai-so-dieu-gi-nhat-khi-yeu-1024x674

Và có lẽ sẽ chẳng có thứ gì đủ để kéo ta lên ngay lúc này, thiên nhiên vô tận, tin vào thật sự ngu ngốc. Chấp nhận và thả thôi cơ thể theo dòng chảy, không kháng cự, không vẩy đạp, lặng nhìn dòng nước và theo dõi cơ thể ta trôi theo nó trong ý nghĩ, hoàn toàn thả lỏng, rồi ta sẽ nổi lên, ta sẽ thở được, không còn cảm giác ngột ngạt kinh khủng đó nữa. Để làm được như thế thật sự khó, khi bản thân tôi quyết định lui trở về với chính mình để im lặng nhìn dòng nước cảm xúc và tâm ý luân chuyển, đã vô số lần tôi không chịu được mà tìm thứ gì đó để bám víu, nhưng may mắn tôi đã tỉnh táo lại và tiếp tục trôi đến khi tôi thật sự có thể tự mình điều khiển cơ thể ngược lại với dòng nước.

Tôi thấy mình thật may mắn, khi có thói quen lưu giữ lại những xúc cảm và suy tư của bản thân: từ lúc tôi bơi trong mớ tâm trạng hỗn độn nhất - dòng nước lạnh, đến nguồn cảm xúc dịu êm và đẹp đẽ - dòng nước ấm. 

Tôi có một điều mà tôi nghĩ là mọi người có thể tham khảo để khi cần hãy lấy ra dùng, nó hiệu quả với tôi và tôi không đảm bảo nó sẽ hiệu quả cho tất cả đối tượng. Tôi xem bản thân là một nhân vật chính đúng nghĩa, tôi tin tưởng tuyệt đối vào giá trị và sự tồn tại của bản ngã này, tôi sống và tìm kiếm cái gọi là ý nghĩa thật sự về cuộc đời. 

Tôi ghi lại tất cả và toàn bộ nhưng dưới văn phong diễm lệ và mượt mà, đó cũng là cách mà tôi nhìn cuộc sống. Dù trách móc hay xoa dịu tôi cũng không mắng nhiếc và nhục mạ bản thân. Vì vậy khi tâm trạng tôi tồi tệ nhất, mở từng trang giấy đã ngấm màu thời gian, tôi luôn nhận thấy bản thân từng tuyệt vời và đẹp đẽ vô cùng, vì điều gì mà giờ đây mắt tôi ướt át, tôi luôn tự hỏi như thế, ghi lại tất cả, vì tôi thừa nhận tôi không có năng khiếu ghi nhận những xúc cảm trong tiềm thức, tôi sẽ quên nên buộc viết ra. 

co-ay-roi

Tôi nghĩ mọi người cũng vậy, chúng ta đều có quyền trở thành đạo diễn, biên tập, nhà viết lách để khắc họa lại cuộc đời của mình với góc nhìn như khán giả và diễn viên là ta. Ta sẽ cảm nhận rõ ràng nó đẹp đẽ và tuyệt vời đến mức nào, từ nỗi buồn cho đến bao niềm vui. Chẳng có một thứ gì là đáng trách và chẳng có một lý do gì để dày xéo thân thể ngọc ngà này.

Bơi một chút rồi thôi, chúng ta sẽ sống nếu chúng ta cố gắng để tìm kiếm trí tuệ trong mỗi điều bất như ý xảy ra. Và tin tôi, khi bạn thật sự làm vậy, bạn sẽ ngày càng tuyệt vời hơn rất nhiều và biết yêu thương bản thân này hơn rất nhiều. Bình an bạn nhé.

© nnui - blogradio.vn

Bài tham gia cuộc thi viết Đổi thay. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn thích, để lại bình luận và chia sẻ lên mạng xã hội. Mời bạn tìm hiểu thông tin về cuộc thi viết tại đây.

Xem thêm:  Sau chia tay, mọi lời hứa đều theo gió mây tan biến

Bài tham dự cuộc thi viết. Để bình chọn cho bài viết này, bạn hãy nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của mình. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn tham khảo tại đây.

nnui

Hôm nay cậu như thế nào? Tôi mong cậu luôn bình an và hạnh phúc chân thật.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mình đến bên nhau

Mình đến bên nhau

Cô ở nhà thì lúc nấu ăn hắn thêm đôi đũa vậy thôi. Người làng thấy ngôi nhà có hai kẻ gá nghĩa đang ở thì cũng bật cười, nhìn như hai người đến chốn đường cùng đang giúp nhau vậy.

Thành phố nơi đây tôi gặp người

Thành phố nơi đây tôi gặp người

Thành phố nơi đây tôi gặp người Chắc do duyên phận chẳng thành đôi Dù sao cũng một lần gặp gỡ Không nợ cũng duyên chẳng đua đòi.

Tình thương cô thầy

Tình thương cô thầy

Tháng năm dưới mái nhà trường Em cảm nhận được, tình thương cô thầy Tận tụy lo lắng đêm ngày Bên trang giáo án, miệt mài nghĩ suy.

Sài Gòn trong tim tôi

Sài Gòn trong tim tôi

Sài Gòn với tôi không chỉ là bức tranh lộng lẫy hay một thành phố với trang sử hào hùng mà Sài Gòn còn là góc khuất của những mảnh đời cơ cực.

Ước mơ tuổi 20

Ước mơ tuổi 20

Tôi cũng như nhiều bạn trẻ Việt Nam đang sinh sống và làm việc trên đất nước Mặt trời mọc, mỗi bạn đều có riêng mình những hoài bão ước mơ, cũng đang nuôi dưỡng tâm hồn trong sáng, tinh thần vững vàng và sức khỏe, tài chính đủ lớn để khi trở về đất nước hoàn thành ước mơ ấy. Còn tôi đang từng bước, từng bước tiến lại gần hơn ước mơ của mẹ và của chính tôi trong niềm tin vững chắc. Tôi sẽ làm được.

Chuyến xe cuối cùng để trở về

Chuyến xe cuối cùng để trở về

Ngày cuối cùng cô rời khỏi Sài Gòn, bầu trời không chút gợn mây, nắng vẫn chiếu gay gắt từ bầu trời xanh thăm thẳm, những ước mơ xa xăm nay đã thành hiện thực. Cô biết ơn người đã cưu mang cô cả về vật chất lẫn tinh thần nơi xứ người xa lạ này và trong lòng cũng chẳng trách anh nữa.

Đợi chờ rồi buông

Đợi chờ rồi buông

Em sẽ kéo em về với hiện thực bên những người thân thương Gia đình, bạn bè và bao điều thân thuộc Điều quý giá ở ngay bên mình, do trước đây vì tình yêu ngây ngất Em đã bỏ quên

Nỗi lòng năm năm

Nỗi lòng năm năm

Tôi nhận ra đó là công việc mới của tôi trong hiện tại. Tôi cứ cắm cúi vào cái lap mỗi ngày và cắm cúi theo những dòng cảm xúc những dòng suy nghĩ cứ trào lên trong tôi và trút xuống những trang giấy trắng qua cái bàn phím.

Chuyến đi về với tuổi thơ

Chuyến đi về với tuổi thơ

Ánh nắng đã tắt hết, trả lại một không gian thanh bình êm ái, gió lại càng lạnh và heo hút phả qua những ngọn lúa dưới đồng quê chiều về. Mặt trời đã từ từ chìm sâu sau những dãy núi hướng Tây xa mờ vời vợi, những chiếc “máy bay” đó sẽ bay về đâu chúng tôi cũng không biết nữa, nhưng chắc chắn nó sẽ đáp xuống một vùng đất của những người ngồi trong muốn đến.

Ước mơ cánh cò

Ước mơ cánh cò

Cánh cò là hiện thân cho những người miền quê lam lũ, vất vả, cơ cực. Nhưng bên sâu trong đáy lòng là nỗi khát khao được bay nhảy tự do với đời mà không bị trói buộc. Đáng tiếc, cả tuổi thơ của tôi đã bị ràng buộc bởi hoàn cảnh đẩy đưa, từ đó kìm hãm hết sức sáng tạo mong muốn được thỏa sức.

back to top