Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chúng ta là kí ức của nhau

2016-02-16 01:00

Tác giả:


blogradio.vn - Yêu thì là yêu thôi, đã yêu rồi hãy giữ lấy nhau kẻo lạc mất giữa cái vòng rộng lớn nhưng “không tròn lắm” đó. Bởi vì khi mất đi rồi bạn lại phải dối lòng rằng đã quên, đã vô tình như hai người xa lạ. Giữa ngần ấy con người trên đường dài tấp nập, đôi chân chúng ta dừng lại để cùng đi chung hướng. Nhưng cớ sao lại không đi hết con đường, có phải Trái Đất không tròn lắm nên lòng người cũng góc cạnh, nói đi là đi.

***

Trái Đất cũng không tròn lắm, chỉ tại chúng ta tin vào lẽ hội ngộ, trong cái vòng tròn ấy, được mấy khi ly biệt trở thành khúc tương phùng. Khi con người chia xa, Trái Đất tròn cũng trở nên méo mó, gặp nhau đã là cái “duyên”, giữ được nhau bởi một chữ “nợ”, rồi khi quanh quẩn giữa nếp gấp của sự đời, chia ly vẫn là xa nhau mãi mãi. Có điều, mỗi người chúng ta mang trong mình một vết thương khác nhau mà thôi!

Viết cho kí ức của tôi, cho tình đầu vụng dại, cho người thương chưa nói, và cho những ai cất giấu một khoảng trời ký ức riêng.

Ký ức – thứ đã trôi về phía cũ.

Ký ức – thứ trong lòng ta vẫn hoang hoải nhớ về.

Ký ức – thứ không thể sờ nếm, nhưng lại khiến con người đau đớn hay hạnh phúc đấy thôi!

Ký ức - là một cái gì đó nhỏ nhoi nằm trọn trong vòng tròn rộng lớn của thế gian, vừa đủ để trân trọng, để nhớ, và để quên.

 Chúng ta là kí ức của nhau

Gửi tình đầu như vừa mới hôm qua...

“Vì Trái Đất không tròn lắm đâu, nên gặp nhau rồi đừng vội buông lời chào biệt. Yêu thì là yêu thôi, đã yêu rồi hãy giữ lấy nhau kẻo lạc mất giữa cái vòng rộng lớn nhưng “không tròn lắm” đó. Bởi vì khi mất đi rồi bạn lại phải dối lòng rằng đã quên, đã vô tình như hai người xa lạ. Giữa ngần ấy con người trên đường dài tấp nập, đôi chân chúng ta dừng lại để cùng đi chung hướng. Nhưng cớ sao lại không đi hết con đường, có phải Trái Đất không tròn lắm nên lòng người cũng góc cạnh, nói đi là đi.

Ngày chia tay, anh quay lưng bỏ em ở lại. Đôi lúc, nước mắt bỗng dưng rơi xuống trên môi em đắng ngắt. Gió đêm lùa qua gáy lạnh, nhưng cái lạnh ấy có đáng gì nỗi đau trong lòng.

Là chúng ta không đủ can đảm giữ lấy nhau, và năm tháng qua kỉ niệm dần trôi về một phía. Tìm nhau không dễ, mất rồi cũng không nên cố tìm, nhất là khi mọi thứ của cả hai đã nguội lạnh. Anh, em, và cả đoạn tình đầu giờ chỉ là hồi ức.

Có ai đó đã nói rằng “tình đầu chỉ là để nhớ”. Vì làm sao người ta có thể quên đi chính tình cảm của mình, bất luận tình cảm ấy có vĩnh hằng hay không. Khi kết thúc một mối tình, có lẽ thứ tồn tại lâu nhất chính là đoạn hồi ức yêu thương của cả hai. Với em, anh là một khoảng trống mà bất cứ ai cũng không thể lấp đầy. Buông tay, đâu có nghĩa là chấm hết. Có điều, nên cất đoạn hồi ức ấy vào một ngăn khóa riêng, tồn tại cùng năm tháng. Thời gian đi qua chúng sẽ chịu nằm im mà không phải khiến lòng ta gào thét trong đau đớn. Rồi sau đó con người ta mỉm cười cho tất cả những gì đã qua.

Cảm ơn anh – người đã cho em đoạn hồi ức không thể quên, và em chưa bao giờ muốn quên nó cả!”

Gửi người thương - người trước mắt, của hôm nay và hôm sau nữa...


“Ký ức là những gì đã đi qua cuộc đời ta, nó tựa như một giấc mơ không bao giờ có lại lần hai. Người ta nói: khôn ngoan phải biết trân trọng hiện tại. Nhưng cơn gió thoảng qua rồi cũng để lại hơi lạnh, huống hồ, trái tim con người là máu thịt, nó biết đau và dễ bị trầy xướt. Em sẽ kể về mối tình đầu của em cũng với những cái nắm tay vụng về, về những đêm dạo phố, về những gì được trân trọng.

Yêu thương không nên rẽ lối vì nếu tình cảm của cả hai rẽ đi một hướng khác ta sẽ mất nhau. Người lạ có thể thành người thương, nhưng người thương thành người lạ thì đau lắm anh à!

Vậy nên, hãy yêu khi còn kịp có nhau! Tình cảm vốn đã như vay mượn, con người bên nhau, được khắc nào hay khắc ấy, trân trọng người trước mắt, xứng đáng hay không đâu phải một giờ minh chứng. Yêu thì là yêu thôi, giữ lấy nhau trong cái thế giới ngần ấy người, vì ta là người thương của nhau. Trái Đất không tròn lắm đâu anh, buông tay một lần, e rằng mất nhau là mãi mãi. Là con gái, em cho đi yêu thương và đợi người đáp trả. Cứ như một quy luật, cho đi là sẽ nhận lại, nhưng nếu đến một ngày nào đó anh không còn ở bên em, thì yêu thương đó cũng vẫn là yêu thương, không chút méo mó hay tàn phai. Và em biết, Trái Đất không tròn lắm đâu anh, gặp nhau, xa nhau ai biết trước?”

 Chúng ta là kí ức của nhau

Cuối con đường,

nắng nhạt màu,

Bóng chiều tàn ôm trọn dáng người dưng.

Người đi một hướng, ta đi về một hướng

Chỉ là lướt qua, chỉ là ngược lối,

Nhưng đắng cay đánh thức vết sẹo dài.

Nhắm mắt đi nhanh, đôi chân dù mỏi mệt,

Nín chặt, cắn môi, mặc chiếc bóng đổ dài.

Không phải người dưng, cũng chẳng phải người thương

Từng khắc cốt ghi tâm chứ chẳng mang thề hẹn.

Vậy nên cứ bỏ mặc, vậy nên cứ làm ngơ,

Vì đã qua bao nhiêu mùa lá rụng.

Mùa gió,

Đất rắn, con người ta cũng rắn,

Vết sẹo lành nhưng dễ bị tổn thương.

Đường hai lối, gặp nhau rồi xa mãi

Từng bên nhau thì không thể quên nhau.

Bình yên nhé

Nửa yêu thương!


Từng chữ một vang lên trong cái chập chờn, lơ lửng. Nó giật mình tỉnh giấc, nước mắt vẫn còn đây. Hiểu biết và cảm nhận là hai chuyện không giống nhau, nếu có thể, con người ta đã chẳng phải dối lòng mà cố quên đi ký ức. Có những chuyện càng muốn quên lại càng nhớ. Cũng như khi ăn phải thứ gì có mùi khó chịu, suốt đời này ta sẽ nhớ mãi cái mùi vị đó.

Nó muốn nói với người yêu cũ rất nhiều điều, nhưng chưa kịp buông lời thì lối đi ngày ấy đã rẽ hướng chia lìa mãi. Xa nhau rồi, gặp nhau giữa vòng tròn lẩn quẩn của thế gian càng khó hơn. Nhưng nó sẽ không quên, đoạn hồi ức quan trọng và đẹp đẽ, đâu đó trong tim có một khoảng trống tình đầu.

Ngoài trời, mưa nhẹ hạt rơi trên tàn cây trơ trọi giữa đông. Có ánh mắt dõi ra phía ngoài cửa đợi bước chân của người thương...

Trái Đất không tròn lắm, thế nên con người trở thành kí ức của nhau.

Trái Đất không tròn lắm, chia ly rồi, bạn sẽ thấy nó méo mó ra sao....

© Tường Hy - blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

Nhảy việc hoàn hảo

Nhảy việc hoàn hảo

Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la

Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.

Ánh đèn cuối phố

Ánh đèn cuối phố

Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.

Sống khi còn có thể

Sống khi còn có thể

Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ

Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.

Thằng Gạo

Thằng Gạo

Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.

back to top