Chúng ta còn lại gì sau mùa yêu đã cũ?
2018-11-15 01:28
Tác giả:

Chúng ta còn lại gì sau mùa yêu đã cũ? Khi nỗi nhớ chìm trong thinh lặng, tôi và anh chẳng ai chờ đợi ai giữa chốn đông người. Có khi là những dòng chảy của kí ức cũ thoáng qua tôi, chạm vào khe khẽ rồi từng chút một xé toạc ra cả một khoảng rộng chuỗi sự việc, tưởng chừng như không liên quan, nhưng hóa ra nó gắn kết nhau, thay phiên nhau thầm thì vào tai tôi.
Này, tôi còn ở đó không? Ngày dần tàn trên những vệt nắng héo hon. Là thế giới cô đơn, là những phút chạnh lòng. Đừng lạc thêm giây phút nào, đừng làm gối ướt nữa, đừng ở mãi nơi đó một mình, buồn lắm có biết không? Tại sao cười, tại sao cố hòa nhã với mọi thứ xung quanh, tại sao cố gắng thực hiện những điều bản thân không thích, tại sao phải chấp nhận, sao phải chịu đựng trong câm lặng... thật sự thật sự không thể gượng gánh một mình nữa sao.
Này tôi, có nghe tôi nói nữa không. Tôi không biết nữa rồi.
Người cũ... Chỉ là mảng kí ức đã lâu thôi không chạm vào. Với tôi người cũ hay chuyện cũ giờ đây là những chuyện không còn quan trọng nữa. Bởi lẽ cũng có một thời dành biết bao đêm dài mà khóc trong câm lặng. Ai sẽ hiểu và đón nhận nó ngoài bản thân tôi.
Anh buồn không khi chúng mình rời xa nhau? Đó là câu hỏi tôi luôn tự vấn lòng mình về những tháng ngày đôi ta thôi chung bước. Và cho đến hôm nay khi tình cờ nhìn thấy anh trên góc phố quen, tôi mới vỡ lẽ mình thật là ngốc với những câu hỏi như thế. Anh, người đàn ông tôi từng thương yêu rất nhiều, người đã để lại trong tôi một vùng kí ức quá đỗi ngọt ngào nhưng cũng không kém phần đớn đau. Con người ấy giờ đây không còn thuộc về tôi nữa rồi. Anh vô tư nắm tay cô ấy, trao cô ấy nụ cười đã từng là của riêng tôi. Trong phút chốc chân tôi như hóa đá, cổ họng nghẹn đắng, mọi thứ xung quanh chợt chìm trong im lặng. Tôi đưa tay với lấy một điểm tựa để có thể giúp tôi trụ vững trong phút giây mà tôi tưởng chừng như trái tim mình đang vụn vỡ. Anh chẳng thể nào hiểu được cái cảm giác của một người con gái dành cả thanh xuân để thương một ai quá lâu, tin một ai quá nhiều, cho đến khi họ nghĩ họ có thể làm bất cứ điều gì vì kẻ mình thương, rồi thì đi tới đâu?
Cô gái ấy, đã xuất hiện từ khi nào? Đã ngự trị nơi trái tim anh bao lâu? Có phải vì cô ta mà anh đành lòng buông bỏ tôi giữa Sài Gòn hối hả? Bao nhiêu câu hỏi ùa về, cào xé tâm hồn tôi. Phố chênh vênh, phố rộng lớn, phố ôm trọn nỗi buồn của tôi vào lòng mà than thở, thì thầm những điều chỉ riêng tôi hiểu được. Tôi vẫn là đứa ngốc nghếch, vẫn chờ đợi khoảnh khắc anh nhận ra rằng trên thế gian này anh thật sự cần có tôi bên cạnh. Tôi vẫn tưởng khi chia tay nhau rồi, người ta sẽ luyến tiếc, sẽ buồn, sẽ nhớ thương tôi, nhưng hóa ra tất cả là do tôi tự huyễn hoặc.

Tôi gọi tên anh trong một chiều nắng nhạt, để rồi hụt hẫng trên đường tình vỡ đôi. Cô gái ấy có quan tâm anh như tôi đã từng, có vì anh mà cố gắng làm những điều bản thân không thích.
Có những thói quen tôi tự tạo cho mình mặc dù không giúp ích gì nhiều cho cuộc sống tẻ nhạt của tôi nhưng ít ra nó giúp tôi quên anh. Tôi bắt đầu lao vào công việc mới một cách điên cuồng, tự tạo cho mình vài ba mối quan hệ cũ mà theo tôi nó đủ để lấp đi khoảng trống mang tên anh.
Những người trẻ tuổi thường mặc định rằng thời gian sẽ làm họ quên đi mọi chuyện đau buồn. Nhưng hóa ra những thứ họ càng cố quên lại càng đau. Vì rằng chẳng có nỗi đau nào mất đi vĩnh viễn, nó chỉ tạm thời lắng lại, tạm thời dịu đi theo tháng năm dài đằng đẵng. Để đến một lúc nào đấy ngoảnh đầu nhìn lại thấy lòng mình vững vàng hơn, tim thôi nhói lên vì những nỗi niềm xưa cũ. Lúc ấy, có lẽ chúng ta đã trưởng thành thêm đôi chút. Và tôi tập cách chấp nhận , chấp nhận anh rời xa tôi giữa mùa yêu đang độ cuồng nhiệt, giữa giấc mơ hồng tôi ấp ủ riêng tôi. Tôi buông bỏ để lòng thôi chờ đợi, để đón chờ một vùng trời bình yên.
Tôi vẫn xem chuyện đôi mình như một nhân duyên đã lỡ, thôi níu giữ để lòng được an yên. Bởi lẽ trên đời này nhân duyên chẳng phải chuyện cưỡng cầu. Nhớ về anh như một phần tuổi trẻ. Tôi chẳng thể trách anh về những điều đã qua, là vì tôi hiểu rằng chính bản thân tôi đã tự đánh đổi để nhận lấy phút giây yên bình. Không ai trong chúng ta thật sự hoàn hảo, có thể tôi không đủ dịu dàng để giữ anh cận kề hay lòng anh vốn dĩ đã lặng rồi những cảm xúc dạt dào như thuở mới yêu. Tôi tạm gói gọn lại và gọi đó là nhân duyên, mà duyên thì chóng cạn nên thôi cầu chúc người tìm bến bờ yên vui.
© trần thị trà linh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.
Không được bỏ cuộc
Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.
Nơi cỏ mọc xanh rì
Người ta vẫn thường khen má giỏi, nhưng má khiêm tốn: “Tôi chỉ đang sống thôi mà.” Nhưng tôi biết má sống không chỉ cho má mà còn cho nhiều hơn một người, đó là chúng tôi. Rằng một điều hiển nhiên mà cả xóm đều biết, nhờ má mà có những mùa nước lũ không ai bị bỏ lại.
Bạo lực tinh thần có biểu hiện thế nào?
Những lời nói, cử chỉ, sự thờ ơ, ám thị, khinh miệt hay hạ thấp người khác một cách có chủ ý và lặp đi lặp lại cũng có thể trở thành một hình thức bạo lực tinh thần.
Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.
Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Thằng ăn học
Cái giấy tốt nghiệp đại học mà người ta vẫn gọi là bằng cử nhân đối với những đứa dân tỉnh lẻ như nó thực ra là tờ giấy mỏng tang đóng trong khung gỗ rẻ tiền mẹ nó mua ở chợ chiều. Thằng Cường không treo mà nó cuộn lại, cất trong túi áo cũ như giữ một món nợ chưa trả.
Mưa xuân
Mưa xuân mưa xuân yêu mưa xuân Đôi mắt biển xanh thuyền đậu vắng Mới lớn nên hay cười uỷ mị Ai biết lòng ai như triết nhân
Con đường ngắn nhất
Lâm đi theo con đường tắt để nhanh giàu và thăng tiến, lợi dụng mối quan hệ và chức quyền, nhưng cuối cùng bị phát hiện sai phạm, mất gia đình và tự do. Truyện nhấn mạnh: “Con đường ngắn nhất không phải là con đường đúng nếu thiếu đạo đức và cống hiến cho đời.”
Người làm được 3 điều này khi 40-55 tuổi thực sự rất khôn ngoan, đáng nể
Làm được 3 điều này, bạn sẽ thấy mình an yên với hiện tại, không tự tiêu hao, không lo lắng.







