Chông chênh những ngày cuối năm
2015-02-12 08:54
Tác giả:
365 ngày đã trôi qua, thoáng cái đã hết một năm. Gió lạnh vẫn tràn ngập các con đường, và cái không khí Tết cũng đã về trên phố. Cái tuổi 24 đã trôi qua, bước sang tuổi 25. Chông chênh…
Sáng dậy là bắt đầu cuốn vào guồng quay của một ngày mà chẳng có lấy một chút say mê hay hứng thú nào. Dường như ta đã trở nên già cỗi cho những ước mơ và hoài bão. Cuộc sống thấy thật nhạt nhẽo và vô vị, cứ như một cuốn phim quay chậm chẳng biết điểm dừng ở đâu càng không biết đích đến ở chỗ nào.
Một năm nhìn lại, ta có được gì và mất những gì? Nhẩm tính lại, một điều, hai điều, ba điều…được, một điều, hai điểu, ba điều, bốn điều…mất. Ừ, hóa ra mất nhiều hơn được. Ta mất đi khoảng thời gian bên người thân, ta chỉ cắm đầu vào những thứ phù phiếm xung quanh mà bỏ cả thời gian để quan tâm những người thân. Chẳng có thời gian ngồi lại để hỏi han và chia sẻ. Ta mất đi cái niềm đam mê của tuổi trẻ, ngày ngày đi làm rồi lại lăn ra trên giường rồi vùi đầu vào tivi, điện thoại mà bỏ quên rằng cuộc sống ngoài kia còn nhiều thú vị lắm mà. Ta còn mất đi cả những khoảng thời gian bên bạn bè, giờ cuộc sống gia đình đã làm xa cách dần. Thật ra cũng muốn có một người để chia sẻ, để đi cùng, để ở bên lắm nhưng dường như ta không có duyên với cái niềm vui đấy thì phải. Cũng thấy chạnh lòng…

Được gì nhỉ? Có một công việc cũng không hẳn là tốt nhưng có lẽ với mình thế là tốt lắm rồi. Được gì nữa nhỉ? Không nhớ ra được là mình được gì nữa. Chỉ biết đó là những ngày tháng thấy lòng không vui.
25 tuổi, đến cái tuổi mà đi ra đường, đi về nhà, ai cũng hỏi han, có người yêu chưa, sắp lấy chồng chưa? Ta mỉm cười và trả lời: “Chưa ạ”. Mọi người ngỡ ngàng không tin rồi xì xào bàn tán. Có gì lạ đâu khi một cô gái 25 chưa có người để yêu thương? Có gì lạ đâu khi một cô gái 25 chưa lấy chồng. Chẳng phải vẫn chưa già sao?
Không phải ta chưa từng yêu mà là tới giờ ta vãn chưa tìm được người chấp nhận đi hết con đường với ta. Ta chẳng giành giật cho riêng mình, ta cũng không còn trẻ cho những yêu thương giận dỗi, thật ra ta cũng sợ tổn thương lắm chứ, nhưng không vì thế mà ta lại không dám yêu thương. Chỉ là duyên chưa tới mà thôi.
- Dry Martini
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.