Chìa tay ra cho anh nắm
2020-01-07 01:30
Tác giả:
Ngọc Dương
blogradio.vn - Khi em quyết định đưa tay để anh nắm có lẽ chính em cũng đang đánh cược, bởi đâu đó trong em vẫn còn những ám ảnh mơ hồ, sợ thêm một lần nữa tình yêu tan vỡ. Nhưng em không thể dối lừa cảm xúc thời khắc đó, có lẽ em lại muốn được yêu, được thương, cô đơn bấy lâu cũng quá đủ rồi.
***
Em đã từng quen với việc lủi thủi một mình, trốn chạy khỏi những yêu thương chỉ vì vết thương lòng quá sâu, một nỗi sợ vô hình ám ảnh em đến với tình yêu. Bất cứ ai đến tán tỉnh và ngỏ lời em đều co rúm thu mình lại, bởi em sợ thêm một lần nữa trái tim lại thương tổn. Có lẽ tình yêu chưa bao giờ mỉm cười với em, bao người đến rồi lại đi, chẳng một ai đủ kiên nhẫn ở lại, xoa dịu những vết đau, tình nguyện dọn dẹp những giọt buồn cũ, rồi cũng chỉ còn lại em trong thế giới của riêng mình.
Khi em quyết định đưa tay để anh nắm có lẽ chính em cũng đang đánh cược, bởi đâu đó trong em vẫn còn những ám ảnh mơ hồ, sợ thêm một lần nữa tình yêu tan vỡ. Nhưng em không thể dối lừa cảm xúc thời khắc đó, có lẽ em lại muốn được yêu, được thương, cô đơn bấy lâu cũng quá đủ rồi.
Em không nghĩ rằng trái tim chai sạn bao ngày lại có thể rung động trước anh, một người em chưa từng gặp dù chỉ một lần. Có chăng tình yêu là những điều vô cùng khó hiểu, bởi thế muôn đời chẳng ai định nghĩa trọn vẹn tình yêu là gì. Đã rất lâu lắm rồi em mới có cảm giác đợi chờ dòng tin từ ai kia, nỗi nhớ dù trong thoáng chốc cũng rất thật, rất đằm sâu.
Thời khắc em nhận ra tim mình rung động trước anh em đã rất sợ hãi, chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi. Em không cần những gì quá cao sang xa vời, mà điều em cần chính là sự chân thành, là thực tâm anh muốn bên em.
Cảm ơn anh vì luôn lắng nghe em nói, vì đã cho em tìm lại những cảm giác ngỡ chẳng bao giờ có thể trở về. Cảm ơn anh đã đến và khiến thanh xuân của em không chìm trong những mạnh mẽ nửa vời, không còn cô đơn khi hằng ngày một mình và hơn hết cảm ơn anh vì đã nắm lấy tay em.
© Ngọc Dương – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Ngày đầu năm tự hỏi bao nhiêu năm rồi làm gì và được gì?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

3 tư duy khiến phụ nữ âm thầm nghèo đi từng ngày: Càng tiếc tiền, càng chẳng bao giờ giàu
Mặc dù đọc rất nhiều bài về tiết kiệm, lối sống tối giản, cách chi tiêu thông minh nhưng càng đọc, tôi càng nhận ra: Chỉ biết tiết kiệm từng đồng không khiến chúng ta giàu lên. Trái lại, có những tư duy sai lệch âm thầm "rút cạn" túi tiền của phụ nữ, khiến họ suốt đời mắc kẹt trong nỗi lo tài chính.

Chỉ là quá khứ mà thôi
Đôi khi, chia tay không phải là kết thúc mà nó là khởi đầu cho cuộc tìm kiếm hạnh phúc thật sự của bản thân bạn. Có thể bạn sẽ phải đau khổ trong một thời gian nhưng nỗi đau rồi sẽ vơi đi nếu bạn chấp nhận nó.

Tiếng thở dài
Cứ mỗi độ tháng tư sang lại chạnh lòng nhớ anh hai! Nhớ luôn những anh trai làng đã ra đi không bao giờ trở lại, khác với lời hứa hẹn khi đất nước hòa bình sẽ trở về như trong thư đã viết. Bây giờ đã hòa bình thế bóng dáng các anh đâu khi quê hương vẫn đợi! Cha Mẹ già còn chờ trông?

Tôi bén duyên cửa Phật nhờ có bà
Tuổi thơ tôi có “thâm niên” chăn bò đến gần cả 10 năm. Và trong khoảng thời gian “dằng dặc” ấy, dẫu ngày nắng hay mưa, đông hay hè,… có khi chỉ thoáng chốc, có khi nguyên cả buổi chiều, chẳng ngày nào, tôi không có mặt ở bên bà.

30! Có quá già để bắt đầu lại từ đầu?
Đối với chúng ta, những con người bình thường, sinh ra trong một gia đình bình thường thì học chính là con đường nhanh nhất, dễ đi nhất để chúng ta thay đổi số phận.

Đi qua bao đau thương - hạnh phúc mãi chung đường
Thì ra, ranh giới giữa tình yêu không nằm ở giàu nghèo, không nằm ở danh phận hay định kiến. Mà nằm ở việc chúng ta có đủ yêu thương để bước tiếp cùng nhau, có đủ dũng cảm để không buông tay—dù là trong những ngày nắng đẹp hay giữa cơn bão tố cuộc đời.

Yêu lành - Học cách buông bỏ trước khi biết thế nào là tình yêu
Trong cuốn sách này, Tiến sĩ Charlotte Kasl đã kết hợp những kiến thức tinh hoa giữa triết lý Phật giáo và tâm lý học phương Tây để cung cấp cho độc giả một “hướng dẫn sử dụng” tình yêu tập trung vào sự chân thành và chánh niệm.

Con là người lính hôm nay
Chị cũng đã chờ anh suốt bao tháng ngày dài, từ khi còn là người con gái thanh xuân, từ khi còn là cô gái với sắc xuân phơi phới cho đến bây giờ mái tóc chị đã điểm màu tóc bạc và cả những dòng nước mắt đã âm thầm chảy mãi trên gương mặt đã bị thời gian lấy đi tuổi trẻ. Chị vẫn mòn mỏi chờ anh trong hy vọng, rồi trong vô vọng, mà chị vẫn chờ.

Tách trà hoa...
Thời gian ở bên nhau, cái khoảnh khắc tôi thích nhất chắc là mỗi cuối ngày, được ngồi cạnh anh, cầm trong tay tách trà ấm, thỏ thẻ với nhau đôi điều về cuộc sống, về công việc. Cái ban công bình yên, vừa đủ chỗ cho cả hai, nhưng... trớ trêu thay, đó chỉ là câu chuyện tình của quá khứ.