Chỉ mình em ngốc nghếch không chịu buông bỏ
2016-11-03 01:30
Tác giả:
Em vẫn lặng lẽ đi qua những ngày không anh.
Màn đêm lại buông xuống bao trùm lấy khoảng trống trong em. Và hôm nay, em vẫn nhớ anh.
Đi qua những tổn thương, ta mới biết mình mạnh mẽ đến nhường nào. Em đã như thế, đã mạnh mẽ bước đi và lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời anh. Em im lặng, anh cũng im lặng và em biết sự im lặng đó đã đẩy anh ra khỏi cuộc đời em.
Anh à, cho em hỏi một câu nhé! Đã bao giờ em tồn tại trong thế giới của anh hay chưa? Anh từng hứa, sẽ bên cạnh em, sẽ chẳng đi đâu cả và em không cần phải lo là sẽ mất anh. Anh từng nói sẽ động viên em mỗi ngày để em mạnh mẽ bước qua những sóng gió. Vậy mà, bây giờ lúc em cần anh nhất cũng là lúc em nhận ra, anh đã không còn bên em nữa. Anh ở đó, ngay trước mắt em nhưng sẽ chẳng bao giờ khoảng cách đó thu hẹp hơn. Em cố bước tới bao nhiêu thì anh lại lùi xa bấy nhiêu. Anh bây giờ đã không còn là anh của hôm qua. Không còn là người lo lắng cho em mỗi khi em buồn, em đau. Không còn là người nhắc em ngủ sớm, nhắc em ăn uống điều độ như trước. Những quan tâm ấy, bây giờ nó được dành cho tất cả những đứa con gái khác trừ em ra.

Chắc anh sẽ không biết mỗi tối em vẫn chờ nick Facebook anh tắt thật lâu mới dám ngủ. Bởi lúc đó em biết anh đã yên giấc. Em vẫn lặng lẽ, đọc những dòng comment của anh trong nick của mọi người, đọc những dòng tin nhắn mà trước đây anh nhắn cho em. Và nước mắt em vẫn lặng lẽ rơi mỗi lúc như thế. Tim em vẫn nhói lên khi nghĩ về những ngày xưa. Nhớ anh, nhớ rất nhiều nhưng em không còn tư cách nào để nhắn tin với anh nữa. Nhưng càng khó khăn hơn khi em biết, với anh, em chẳng là gì. Sai lầm của em là đã để anh biết tất cả mọi chuyện. Sai lầm khi em không kiềm chế được cảm xúc để bây giờ, ngay cả bên cạnh anh với tư cách một người bạn bình thường thôi cũng không thể. Nhưng với anh, điều đó chẳng là gì đúng không?
Anh không quan tâm đến việc em đau như thế nào. Anh biết em sẽ khóc, biết em sẽ nhớ, sẽ đau nhưng thay vì động viên em như anh nói, anh lại vô tâm với tình cảm của em, lại xem nó như một trò đùa. Anh biết tình cảm của em nhưng lại vô tư đùa giỡn, quan tâm người khác, mặc cho em đau đớn nhìn anh. Anh thấy, rõ ràng là anh biết tất cả những cảm xúc của em lúc đó nhưng anh vẫn giả vờ như không liên quan đến anh.
À mà nó không liên quan thật. Tất cả là do em thôi đúng không? Do em yêu anh nên em tự làm em đau. Em đã cố tìm đủ mọi lí do để biện minh cho những việc làm của anh. Em biết mình trốn tránh sự thật thôi. Nhưng em vẫn giả vờ như thế chỉ để bớt cảm giác đau, bớt đi nỗi nhớ về anh. Sự khác biệt trong cảm xúc của anh khi cô ấy xuất hiện càng khiến em biết người trong lòng anh là ai. Người ta chẳng quan tâm anh, anh lại coi trọng. Còn những gì em dành cho anh, anh lại xem là dư thừa. Nhưng em ngốc nghếch không chịu buông tay tình cảm ấy. Cũng giống như anh vẫn lặng lẽ yêu thương cô ấy đó thôi. Anh cũng đơn phương nên hơn ai hết anh hiểu cảm giác của em mỗi khi nhìn anh như vậy. Nhưng đó tất cả, một mình em im lặng chịu đựng và vượt qua. Những dòng status, những chia sẻ cũng chỉ là mong anh biết em đang khó khăn như thế nào khi phải quên anh, và muốn nói với anh em đanh nhớ anh. Nhưng anh biết thì sao? Anh đâu còn quan tâm đến nó nữa. Anh cũng đọc, cũng like như muốn nói anh vẫn theo dõi trang cá nhân của em nhưng như vật thì để làm gì? Thứ em cần là những yêu thương chân thành chứ không phải những vô tâm đó anh à? Hằng đêm, em vẫn nhìn vào màn hình điện thoại và chờ tin nhắn từ anh như trước. Dù em biết, nó sẽ chẳng bao giờ nhận được. Bởi anh đi rồi, anh xa em thật rồi.
© Mèo Ú – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Cái giá của tự do là cô đơn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.