Chạy thóc trong mưa
2021-07-14 01:20
Tác giả:
lương thị minh thu
blogradio.vn - Một ngày nghỉ và một trải nghiệm khá thú vị cho cô con gái nhỏ. Mình cũng như được quay trở lại tuổi thơ vậy. Chạy thóc mùa hè, sự vất vả của người nông dân, tình cảm làng xóm ấm áp và những tình huống hài hước gây cười không đỡ được của những thành viên đặc biệt. Tất cả lại làm nên một kỷ niệm đẹp. Muốn nói lời cảm ơn và yêu thương với tất cả những điều ấm áp này.
***
Nhà mình còn ít lúa đã chín nhưng chưa kịp gặt, mà dự báo thời tiết lại báo sắp có bão di chuyển tới, vậy nên ba mẹ tôi vội vàng gặt lúa chạy bão. Rồi thì thanh thủ cái nắng trước bão, cố phơi cho se khô vỏ hạt thóc. Vậy nên có cái vụ cào thóc chạy mưa này.
Thời tiết kể cũng oái oăm, đang nắng đẹp thì tự nhiên giữa trưa mây bắt đầu ùn ùn kéo đến. Thế là cả nhà hơn 12 giờ trưa lôi hết nhau ra, chẳng chừa một ai. Ban đầu trời chưa mưa thì còn bình tĩnh vừa truyện trò, vừa xem trời xem đất, vừa cào quét, còn nhắc nhở đứa này quét thế này, bảo đứa kia quét chỗ kia.
Lúc bắt đầu hạt mưa rơi xuống thì chẳng còn ai nói sao nữa, vội vội vàng vàng vắt chân lên cổ mà chạy. Mà cái kiểu mưa mùa hạ này, hễ có hạt mưa là rào rào ngay tức khắc được. Rào tý rồi lại ngớt, cứ như ông trời đang trêu đùa mấy con kiến nhỏ bé dưới trần gian vậy. Có khi vừa thu dọn xong thì trời lại ngớt mưa rồi. Khổ thân người nông dân, làm ra được hạt lúa, hạt thóc, đến khi thu hoạch vẫn còn vất vả.
Hàng xóm láng giềng, nhà nào phơi xong, nhà nào không có thóc, cũng người cái rễ, người cái cào, mang sang hỗ trợ. Nhà này thu xong lại cùng nhau vác đồ sang nhà khác chưa xong để giúp. Giữa trưa đấy, chắc mọi người cũng đang trên giường tranh thủ nghỉ giấc trưa, nhưng gặp mưa cũng vội vàng vùng dậy, lấy đồ đi giúp đỡ. Nó chỉ đơn giản thế thôi, nhỏ bé thế thôi mà sao tôi thấy cái tình làng nghĩa xóm ấm áp, thân thương quá đỗi.
Kiểu chạy thóc, mệt không thở nổi nhưng cũng không thiếu chuyện hài. Làm đã mệt, mà cười theo cũng khổ cơ. Như là có bác vác được cái trang cào thóc sang, vừa cào nhát đầu tiên, thì trang vỡ, không lắp lại được nữa. Rồi thì thành viên nhỏ tuổi nhất cũng tót theo mẹ, chạy ra “Để con làm giúp mẹ, để con giúp ông bà”. Bình thường thì cấm cản ra sao, nhưng lúc này, mẹ chẳng còn thời gian mà cấm với cản, cứ cầm lấy cái chổi mà làm gì thì làm. Nhưng không biết là nàng ấy phá hay nàng ấy giúp nữa, cứ chạy theo sau, quét quét mà không biết đang quét gọn vào hay hất ra ngoài nữa. Nhưng cứ lanh chanh “Để cho con quét”. Rồi ra chỗ anh họ quét cùng, không biết hai anh em quét được như thế nào mà chỉ nghe thấy tiếng anh ầm ĩ liên tục “Quét vào đây cơ mà. Em ra chỗ khác quét đi. Anh không cần em quét ở đây nữa đâu. Ông ơi, em cứ quét xuống ao thôi”.
Lúc mà trời bắt đầu mưa nặng hạt, nàng ta nghe mọi người bảo nhau cũng đứng lại chắp tay chỉ đạo như bà cụ non “Mau, mau, mau, mẹ ơi mau lên mưa to rồi đó”. Và ông bác bệnh nhìn cháu bé quét thì đứng cười, xong cũng cầm chổi lên quét, thấy cháu bảo cũng chỉ đạo theo “Nhanh lên mưa to rồi đấy”.
Làm mệt mà cười cũng mệt, nhưng có như vậy lại thấy thoải mái, vui vẻ hơn. Ngẫm lại nhờ có vậy mà giúp mình giảm bớt được những áp lực, stress của thời gian dài vừa rồi bận rộn với công việc. Tinh thần đã thấy thoải mái hơn khá nhiều.
Một ngày nghỉ và một trải nghiệm khá thú vị cho cô con gái nhỏ. Mình cũng như được quay trở lại tuổi thơ vậy. Chạy thóc mùa hè, sự vất vả của người nông dân, tình cảm làng xóm ấm áp và những tình huống hài hước gây cười không đỡ được của những thành viên đặc biệt. Tất cả lại làm nên một kỷ niệm đẹp. Muốn nói lời cảm ơn và yêu thương với tất cả những điều ấm áp này.
© Lương Thị Minh Thu - blogradio.vn
Xem thêm: Anh sẽ cùng em đi qua những mùa thu
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.












