Gia đình là hạnh phúc - hạnh phúc là gia đình
2021-04-14 01:15
Tác giả:
Bongcomay
Em viết cho anh vài dòng nhật ký
Bởi tình ta có khi nào cũ kỹ?
Mình đã từng gom tỉ những yêu thương
Sợ kí ức trên đường đời vụt tắt
Anh quên rồi ai nhắc chuyện mình xưa?
Anh đi giữa gió mưa đời tranh đấu
Em cũng buồn, đao đáo một niềm thương
Anh đứng nắng nơi công trường cát bụi
Em chạnh lòng, bùi ngùi cảnh làm công
Anh vội vã qua dòng người xe cộ
Em xót mình, nỗi khổ phải làm xa
Anh thương em ba bữa cơm đều vội
Con thơ còn đòi mẹ để tìm hơi
Sợ em buồn, chơi vơi nơi góc bếp
Anh cũng vào sắp xếp để cùng vui
Bạn bè anh chiều về bên quán cóc
Anh xa rời, đến góc nhỏ cùng con
Mình cố gắng vượt muôn ngàn non biển
Khó khăn bây giờ là vinh hiển của ngày mai
Có một chút gió mưa ngày không bão
Anh cũng đừng sầu não chuyện trần gian
Bởi như em phận đàn bà mưa nắng
Lăn tăn rồi là xa vắng chuyện vừa xong
Em đâu là gió, không phải mây
Chẳng thể say anh giấc ngủ dài
Em chỉ là em vài vệt nắng
Sưởi ấm mùa đông tuyết nặng đầy
Em không phải hương ngào ngạt khắp
Chỉ thắp hồn anh chút mộc đời
Trên đường dài có vời vợi lối qua
Chốn xa hoa nơi nào cũng có
Nếu một mai con đò không tỏ rõ
Lạc bến rồi, lo lắng còn gì vui
Nhớ nghen anh! Chiều bình minh đầy nắng
An Nhiên cười, cuộc sống là bồng hoa
Lời nói ít, bỗng chốc hóa yêu nhiều
Ta chỉ cần sống hiểu để mà thương
Trọn kiếp nhé! lương duyên thành tri kỉ!
Mai đây còn hỉ lạc mà tìm nhau
Để ngày sau chôn vùi về với đất
Lo sợ gì, ta chẳng lạc mất nhau.
© Bongcomay - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Blog Radio 626: Hạnh phúc nào cho tuổi 30?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sau cơn bão ngọn cỏ lại xanh hơn
Bây giờ ngồi đây viết những dòng tâm sự này trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên đến lạ, dường như tất cả những thách thức vất vả trước kia sảy đến để tôi thay đổi, trưởng thành. Tôi từ một con người lạc lõng mỏng manh nay đã trở nên kiên cường, từ một cô gái khép lòng nay đã mở rộng trái tim. Tôi biết yêu đời yêu mình, tôi rạng ngời hơn bao giờ hết, tôi thầm cảm ơn cuộc sống đã cho tôi vấp ngã cho tôi đau đớn để tôi trưởng thành, tôi nhận ra sau cơn bão tố đau thương dù bị vùi dập nhưng ngọn cỏ ven đường như tôi lại trở nên xanh hơn thắm hơn, cảm ơn cuộc đời.

Đôi lúc ta ngoảnh lại
Đến đây thì tôi tin người bạn của tôi chắc đã hiểu và biết dù chưa trọn vẹn lắm, rằng một người làm công việc về chính trị là như nào. Là người có một cái đầu và một trái tim lớn hơn những người khác đó bạn.

Sáo sang sông
À ơi ơi à, à ơi Sổ lồng chim sáo, lả lơi hiu buồn Bậu đi em xót, em thương Ruột gan quặn lại, thiên đường mở ra.

Mẹ của em
Mẹ nấu ăn, ngon không chê vào đâu Dạy con học thì rất là kiên nhẫn Mẹ dạy em vươn lên bằng học vấn Biết nỗ lực, kiên trì sẽ thành công.

Thương!
Nếu ai đã thiếu thốn quá nhiều tình thương của người thân ruột thịt mới có thể hiểu được những run rẩy, những chơi vơi mà cậu bé ấy dồn hết vào những câu hỏi với Ngân. Còn cô thì cố nuốt xuống những xúc động đến nghẹn ngào và cố nói ra những điều mạnh mẽ, những điều cứng cỏi

Nuôi dưỡng lại những rung động trong mình
Hình như ta đã đi thật xa để tìm một vì sao mơ ước đâu đó trong vũ trụ ngoài kia. Nhưng sau một hành trình dài gian nan, ta nhận ra vì sao ấy đã luôn đồng hành với mình từ thuở ban đầu. Hãy bước đi để hiện thực hóa những ước mơ trong đời, sống quyết liệt để không hối tiếc vì điều gì cả. Nhưng đừng bỏ quên những rung cảm, những yêu thương trong trái tim mình. Nếu có lỡ "bước xa bờ cỏ", hãy tìm lối trở về.

Bụi phấn
Con cứ ngỡ bụi phấn còn đọng lại Làm tóc thầy có phải trắng thêm không? Để chiều nay một chút nắng đầu đông Nhìn đâu đó nghe cõi lòng xa vắng.

Mùa thu yêu thương
Ánh nắng cũng tắt đi sớm hơn để nhường chỗ cho những cơn gió dìu dịu êm êm thoảng về, tất cả rất dễ dàng gieo vào lòng người một chút bình yên.

Con nhà giàu
Những đứa trẻ sung sướng từ bé định ra quy luật là cuộc sống sống trong nhung lụa. Chúng bước xuống từ những chiếc xe hạng sang nhìn những đứa nhỏ kéo xe bằng đôi mắt khinh khi như cách ba mẹ chúng nhìn những gã phu lái những chiếc xe lam cọc cạch.

Hạnh phúc đến từ những điều nhỏ bé
Cũng đã hơn ba năm kể từ ngày tôi đặt chân lên đất Sài Gòn tôi lại thấy Sài Gòn nhỏ bé, không còn hào nhoáng xa hoa nữa trong đôi mắt của tôi ngày xưa nữa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng có lẽ tôi phải tự hỏi mình rằng đến bao giờ tôi mới thỏa lòng mình với những điều mới mẻ, bởi tôi hiểu rằng bản thân tôi rất dễ thích một điều gì đó nhưng lại rất chóng quên một điều gì đó, đôi lúc tôi cũng tự hỏi rằng mình đang tìm kiếm điều gì và muốn làm gì cho cuộc đời này.