Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cất quá khứ dưới tầng hầm trái tim...

2015-03-14 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Tình yêu nó bắt người ta đắm chìm, mất đi tất cả sự tự vệ, cái vỏ bọc vốn có để tin, rồi một ngày nó vứt áo ra đi buộc người ở lại lòng đau vời vợi. Mà điều quan trọng hơn ở con người là vẫn luôn nhớ những gì làm mình đau khổ nhất.  Đôi khi biên giới của sự đồng cảm là vô hạn.


***

Mùa đông, trời Nhật Bản không ngớt những cơn mưa đầu mùa. Lạnh. Tôi lười biếng cuộn tròn trong chăn rồi lên facebook. Cái chấm xanh quen thuộc mà xa lạ đang sáng, 5 giây sau tin nhắn gửi tới.
Tôi và anh tình cờ kết bạn trên facebook, anh có sở thích giống tôi: buồn miên man. Chúng tôi bằng một cách tự nhiên nào đó nói chuyện với nhau hằng ngày như một thói quen dù cách xa nhau hàng nghìn km. Đôi khi biên giới của sự đồng cảm là vô hạn. 

Hôm nay cũng như mọi ngày chúng tôi nói về những thứ linh tinh như ăn uống, học tập, công việc và cả cái mớ cảm xúc rối bồng bông khi tôi tự dưng thấy cô đơn giữa cái lạnh Nhật Bản còn anh thì bâng khuâng nhớ về cô gái đó _ mối tình đầu của anh. Tôi không biết từ lúc nào mình lại kiên nhẫn lắng nghe về một người mà dù một cái gặp mặt cũng chưa có. Anh bảo Việt Nam cũng se se lạnh rồi, cái sân nhà anh lá vàng đã hanh hao rơi đầy và anh nhớ về một ngày xa xôi đó - khi cô ấy tới. 

Tôi nghĩ về chuyện của anh và của tôi, tình yêu là vậy, nó bắt người ta đắm chìm, mất đi tất cả sự tự vệ, cái vỏ bọc vốn có để tin, rồi một ngày nó vứt áo ra đi buộc người ở lại lòng đau vời vợi. Mà điều quan trọng hơn ở con người là vẫn luôn nhớ những gì làm mình đau khổ nhất. 

Gần đến giáng sinh, mấy con phố gần nơi tôi ở đã bắt tay vào trang trí cho ngày lễ này. Trời lạnh hơn. Chiếc áo lông dày, khăn quàng cổ, mũ len và bao tay vẫn làm tôi run lên cầm cập. Tôi nhớ mùa hè năm trước ở Việt Nam, còn lạnh hơn thế này. Đó là cái ngày nắng hè oi nóng trên những con đường Sài Gòn, anh ngã xuống, chỉ kịp để lại ánh mắt nhìn tha thiết mà tuyệt vọng. Anh nằm đó, nắm chặc que kem dâu vừa mua bên kia đường mà tôi thích nhất. Chiếc xe vút nhanh cướp anh đi mất. Đó là cái ngày dưới cái nắng Sài Gòn mà lòng lạnh hơn hai phía cực của trái đất. 

nang

Tôi nghĩ ngợi rồi dừng lại bên đường. Bà chủ cửa hàng mở to mắt ngạc nhiên khi tôi hỏi mua một que kem trong thời tiết như thế này, chỉ là hơn một năm qua tôi chưa từng đụng tới nó. Hôm nay lại muốn nếm lại hương vị ngày nào. Điện thoại reo. Là anh. Cái giọng ấm áp quen thuộc. Không hiểu sao tôi bật khóc anh rối rít hỏi tôi có ổn không. Nhìn que kem tôi từ từ bình tĩnh lại, cái cảm giác đối diện với sự thật không dễ dàng như tôi nghĩ. Lúc này tôi muốn gặp anh đến lạ. Chỉ là cảm giác nhìn những dòng chữ, bức ảnh thật đỗi xa cách và nhạt nhẽo. Tôi trả lời một câu chẳng đâu vào đâu: tết này em về gặp anh nhé. Có lẽ lúc này tôi cần nhất là một bờ vai. 

Tôi tự hỏi mình hàng ngàn lần có phải quá cô đơn mà cố tìm một bàn tay để nắm, một con người để yêu và cũng hàng ngàn lần không tìm được câu trả lời… Liệu ai sẽ tin hai người cách nhau hàng ngàn km, chưa lần nào gặp mặt trực tiếp lại nảy sinh thứ tình cảm gọi là yêu khi trong anh và trong tôi vẫn tồn tại một hình bóng nhạt nhòa, dày xé nhau những lúc yếu lòng nhất.
Gần một năm rồi, Sài Gòn vẫn thế. Tết đến, không khí se se lạnh, chạy ngang những con đường đông đúc người, lòng cũng dần ấm. Cốc cà phê bốc khói nghi ngút, tôi ngồi lặng lẽ chờ anh đến. Tôi mường tượng ra những buổi chiều trong quá khứ hai con người tựa vai nhau nhìn ra đường, mỉm cười vu vơ. Thoáng chốc trong lòng có chút ngạc nhiên lẫn tội lỗi, tôi quên anh rồi sao? Không, tôi không quên mà là quen với cảm giác đau lòng đó, quen rồi. 

Cái dáng hình xa lạ nhưng gương mặt lại rất đỗi thân quen. Anh đến lúc nào không hay, anh nhìn tôi chằm chằm. Chúng tôi hai con người rất lạ, biết nhau rồi trở thành người bạn đặc biệt. 2 tuần ở Việt Nam ngoài việc quay quần bên gia đình chúng tôi vẫn dành thời gian cho nhau, cho những cuộc gặp mặt, trò chuyện ngắn lẫn giây phút chỉ đứng cạnh nhau mà im lặng rất lâu. Đó là lúc chúng tôi nghĩ về một không gian riêng nào đó. 
hoa hong
Đêm trước khi ra sân bay trở lại Nhật, tôi trăn trở không ngủ được vì mong chờ tin nhắn từ một người nhưng anh im lặng mất tăm. Tôi tự nhủ với mình chỉ là thứ quá đỗi thân quen lại lầm tưởng nó là của riêng mình mà thôi. Quá khứ kia vẫn nằm đấy, liệu tôi có nên cho mình một cơ hội? 

Ngày tôi ra phi trường, anh đột ngột xuất hiện tặng cho tôi bó hoa hồn vàng tôi thích nhất. Chia tay ba mẹ, tôi quay đầu nói muốn được ôm anh. Ấm thật, bình yên thật. Tiếng thông báo máy bay sắp cất cánh như lời khuyên nhủ: “đi đi người ta không thuộc về mày, buông tay đi”. Tôi quyết định quay lưng che đi một giọt nước ấm đang khẽ rơi xuống bỏ lại sau lưng ánh mắt nuối tiếc của người nào đó. 

Trên máy bay, tôi liền lấy điện thoại ra định tắt nguồn, chợt chuông báo tin nhắn tới.. “Anh yêu em, còn lâu không? Anh sẽ đợi!”.

Đâu đó vừa thấm một giọt nước mắt hạnh phúc!

  • Hueman Van 

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.


yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top