Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cất quá khứ dưới tầng hầm trái tim...

2015-03-14 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Tình yêu nó bắt người ta đắm chìm, mất đi tất cả sự tự vệ, cái vỏ bọc vốn có để tin, rồi một ngày nó vứt áo ra đi buộc người ở lại lòng đau vời vợi. Mà điều quan trọng hơn ở con người là vẫn luôn nhớ những gì làm mình đau khổ nhất.  Đôi khi biên giới của sự đồng cảm là vô hạn.


***

Mùa đông, trời Nhật Bản không ngớt những cơn mưa đầu mùa. Lạnh. Tôi lười biếng cuộn tròn trong chăn rồi lên facebook. Cái chấm xanh quen thuộc mà xa lạ đang sáng, 5 giây sau tin nhắn gửi tới.
Tôi và anh tình cờ kết bạn trên facebook, anh có sở thích giống tôi: buồn miên man. Chúng tôi bằng một cách tự nhiên nào đó nói chuyện với nhau hằng ngày như một thói quen dù cách xa nhau hàng nghìn km. Đôi khi biên giới của sự đồng cảm là vô hạn. 

Hôm nay cũng như mọi ngày chúng tôi nói về những thứ linh tinh như ăn uống, học tập, công việc và cả cái mớ cảm xúc rối bồng bông khi tôi tự dưng thấy cô đơn giữa cái lạnh Nhật Bản còn anh thì bâng khuâng nhớ về cô gái đó _ mối tình đầu của anh. Tôi không biết từ lúc nào mình lại kiên nhẫn lắng nghe về một người mà dù một cái gặp mặt cũng chưa có. Anh bảo Việt Nam cũng se se lạnh rồi, cái sân nhà anh lá vàng đã hanh hao rơi đầy và anh nhớ về một ngày xa xôi đó - khi cô ấy tới. 

Tôi nghĩ về chuyện của anh và của tôi, tình yêu là vậy, nó bắt người ta đắm chìm, mất đi tất cả sự tự vệ, cái vỏ bọc vốn có để tin, rồi một ngày nó vứt áo ra đi buộc người ở lại lòng đau vời vợi. Mà điều quan trọng hơn ở con người là vẫn luôn nhớ những gì làm mình đau khổ nhất. 

Gần đến giáng sinh, mấy con phố gần nơi tôi ở đã bắt tay vào trang trí cho ngày lễ này. Trời lạnh hơn. Chiếc áo lông dày, khăn quàng cổ, mũ len và bao tay vẫn làm tôi run lên cầm cập. Tôi nhớ mùa hè năm trước ở Việt Nam, còn lạnh hơn thế này. Đó là cái ngày nắng hè oi nóng trên những con đường Sài Gòn, anh ngã xuống, chỉ kịp để lại ánh mắt nhìn tha thiết mà tuyệt vọng. Anh nằm đó, nắm chặc que kem dâu vừa mua bên kia đường mà tôi thích nhất. Chiếc xe vút nhanh cướp anh đi mất. Đó là cái ngày dưới cái nắng Sài Gòn mà lòng lạnh hơn hai phía cực của trái đất. 

nang

Tôi nghĩ ngợi rồi dừng lại bên đường. Bà chủ cửa hàng mở to mắt ngạc nhiên khi tôi hỏi mua một que kem trong thời tiết như thế này, chỉ là hơn một năm qua tôi chưa từng đụng tới nó. Hôm nay lại muốn nếm lại hương vị ngày nào. Điện thoại reo. Là anh. Cái giọng ấm áp quen thuộc. Không hiểu sao tôi bật khóc anh rối rít hỏi tôi có ổn không. Nhìn que kem tôi từ từ bình tĩnh lại, cái cảm giác đối diện với sự thật không dễ dàng như tôi nghĩ. Lúc này tôi muốn gặp anh đến lạ. Chỉ là cảm giác nhìn những dòng chữ, bức ảnh thật đỗi xa cách và nhạt nhẽo. Tôi trả lời một câu chẳng đâu vào đâu: tết này em về gặp anh nhé. Có lẽ lúc này tôi cần nhất là một bờ vai. 

Tôi tự hỏi mình hàng ngàn lần có phải quá cô đơn mà cố tìm một bàn tay để nắm, một con người để yêu và cũng hàng ngàn lần không tìm được câu trả lời… Liệu ai sẽ tin hai người cách nhau hàng ngàn km, chưa lần nào gặp mặt trực tiếp lại nảy sinh thứ tình cảm gọi là yêu khi trong anh và trong tôi vẫn tồn tại một hình bóng nhạt nhòa, dày xé nhau những lúc yếu lòng nhất.
Gần một năm rồi, Sài Gòn vẫn thế. Tết đến, không khí se se lạnh, chạy ngang những con đường đông đúc người, lòng cũng dần ấm. Cốc cà phê bốc khói nghi ngút, tôi ngồi lặng lẽ chờ anh đến. Tôi mường tượng ra những buổi chiều trong quá khứ hai con người tựa vai nhau nhìn ra đường, mỉm cười vu vơ. Thoáng chốc trong lòng có chút ngạc nhiên lẫn tội lỗi, tôi quên anh rồi sao? Không, tôi không quên mà là quen với cảm giác đau lòng đó, quen rồi. 

Cái dáng hình xa lạ nhưng gương mặt lại rất đỗi thân quen. Anh đến lúc nào không hay, anh nhìn tôi chằm chằm. Chúng tôi hai con người rất lạ, biết nhau rồi trở thành người bạn đặc biệt. 2 tuần ở Việt Nam ngoài việc quay quần bên gia đình chúng tôi vẫn dành thời gian cho nhau, cho những cuộc gặp mặt, trò chuyện ngắn lẫn giây phút chỉ đứng cạnh nhau mà im lặng rất lâu. Đó là lúc chúng tôi nghĩ về một không gian riêng nào đó. 
hoa hong
Đêm trước khi ra sân bay trở lại Nhật, tôi trăn trở không ngủ được vì mong chờ tin nhắn từ một người nhưng anh im lặng mất tăm. Tôi tự nhủ với mình chỉ là thứ quá đỗi thân quen lại lầm tưởng nó là của riêng mình mà thôi. Quá khứ kia vẫn nằm đấy, liệu tôi có nên cho mình một cơ hội? 

Ngày tôi ra phi trường, anh đột ngột xuất hiện tặng cho tôi bó hoa hồn vàng tôi thích nhất. Chia tay ba mẹ, tôi quay đầu nói muốn được ôm anh. Ấm thật, bình yên thật. Tiếng thông báo máy bay sắp cất cánh như lời khuyên nhủ: “đi đi người ta không thuộc về mày, buông tay đi”. Tôi quyết định quay lưng che đi một giọt nước ấm đang khẽ rơi xuống bỏ lại sau lưng ánh mắt nuối tiếc của người nào đó. 

Trên máy bay, tôi liền lấy điện thoại ra định tắt nguồn, chợt chuông báo tin nhắn tới.. “Anh yêu em, còn lâu không? Anh sẽ đợi!”.

Đâu đó vừa thấm một giọt nước mắt hạnh phúc!

  • Hueman Van 

Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vn.


yeublogradio

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Con nhà nghèo

Con nhà nghèo

Càng lớn nó càng nhận ra nghèo không phải là một cái tội, vì ai sinh ra cũng mong mình được sống sung sướng đủ đầy, chẳng ai mong một cuộc sống nghèo khó túng thiếu. Nhưng đúng là khi người ta quá nghèo thì người ta hay có những suy nghĩ cực đoan và bi quan, rồi người ta hay so sánh này khác. Nó mong sau này nó sẽ đi làm để mẹ nó được nghỉ ngơi, nó chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

8 đặc điểm đáng ngưỡng mộ của những người luôn lạc quan nhưng không hề ngây thơ

Có một sự khác biệt đặc biệt trong sự lạc quan của những người đã từng thất vọng nhưng vẫn chọn sống đầy hy vọng. Sự lạc quan của họ khác với sự lạc quan tươi sáng, chưa từng bị thử thách của những người thiếu kinh nghiệm. Nó sâu sắc hơn, có chủ đích hơn và đáng tin cậy hơn.

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Một kiếp thương nhớ, một đời đợi mong

Từng là tất cả của nhau, từng câu hứa vẹn tròn, từng yêu đến điên dại. Giờ đây, kẻ khóc người cười, người hận đến xương tuỷ, kẻ đau thấu tận tâm can.

Bình dị hoa sen

Bình dị hoa sen

Tuổi thơ của mẹ ngọt ngào như những đóa sen thơm ngát trong đầm. Diệu vợi miền nhớ với mẹ chẳng phải là những vất vả, lo toan, thiếu thốn chạy ăn từng bữa mà là những mùa sen thanh khiết yên bình nơi quê nhà.

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Hai mặt của tình mẫu tử trong “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ”

Phim điện ảnh “Phá Đám: Sinh Nhật Mẹ” đặt ra một câu hỏi lớn cho các gia đình Việt hôm nay: không trao độc lập và tự do cho con, sao mẹ lại kỳ vọng con có được hạnh phúc?

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Tình yêu – Một lần và mãi mãi

Ta yêu theo bản năng, yêu bằng tất cả những gì mình có, mà quên mất rằng tình yêu cũng cần học cách vun đắp, cần hiểu, cần lắng nghe, cần hy sinh đúng mức. Nhiều người mất nhau không phải vì không còn yêu, mà vì không biết cách giữ gìn.

Can trường

Can trường

Trong một thế giới đầy biến động, nơi sự lo lắng và bất an trở thành trạng thái thường trực, “Can Trường” của Osho là lời mời gọi người đọc bước vào hành trình sống can đảm, sống thật, sống toàn vẹn với chính mình.

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ

Anh đi làm xa xứ Em ở dưới nông thôn Tóc tai thêm bề bộn Hương lúa nhạt trong hồn

Hạnh phúc buồn

Hạnh phúc buồn

Hai con cứ xem như đây là một khoảng lặng chung của gia đình ta. Mà chắc cũng chẳng có gia đình nào có thể êm đềm suốt bao nhiêu năm tháng, thì Si và Siu hãy xem như đây là khoảng thời gian hạnh phúc gia đình mình đang lắng xuống, lắng thật sâu trong lòng mỗi người.

Điều đúng đắn

Điều đúng đắn

Tôi gọi một tiếng "Anh...", vẫn gọi là "Anh" nhưng sao sự thật lại chua chát đến vậy? Anh quay qua nhìn tôi như chờ tôi nói điều gì đó. Tôi ngước nhìn lên bầu trời xanh vời vợi, nước mắt tự tuông ướt cả tóc.

back to top