Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cảm xúc những ngày cuối thu

2018-10-26 01:24

Tác giả:


blogradio.vn - Cuối thu, bước chân ra đường, phố cũng như dài thêm hun hút. Từng cơn gió heo may đi qua để lại những mái nhà bạc phếch, để lại mầm cây khép mình trong kẽ lá và để lại trong lòng người một nỗi nhớ mông lung.

***

Cuối thu, dường như cái gì cũng trở nên lơ đãng, chùng chình. Sáng thức giấc, vén bức rèm cửa sổ ra, trời vẫn thế, cứ trầm trầm trăng trắng chẳng biết sáng, trưa hay chiều. Một cảm giác mơ hồ, hư hư thực thực như một cánh màn mỏng tang phủ đầy cả tâm trí.

Sáng của những ngày cuối thu im ắng đến lặng lòng. Mấy ngọn bí xanh nằm im trên giàn để mặc những giọt sương đêm phủ trên mình. Gió khẽ vờn, nhẹ đưa cành lá như ru. Nắng cũng chẳng còn thắp lên ánh mắt chói chang, rực rỡ. Thi thoảng là đôi ba tiếng chim, tiếng gà gọi bầy rạo lên rồi im bặt. Con vện chẳng buồn làm gì, sau cái ngáp dài lại khoanh tròn ngủ ngon lành nơi một góc hiên nhà. Chẳng tiếng động gì đủ khiến người ta giật mình. Cả không gian và thời gian tưởng chừng như đọng lại.

Những ngày cuối thu

Cuối thu, bước chân ra đường, phố cũng như dài thêm hun hút. Từng cơn gió heo may đi qua để lại những mái nhà bạc phếch, để lại mầm cây khép mình trong kẽ lá và để lại trong lòng người một nỗi nhớ mông lung. Đi trên thảm lá vàng xào xạc cuộn mình lăn lốc bên đường thấy thương cảm cho những gì rụng rơi bởi quy luật sinh hóa hóa sinh của vũ trụ. Nghĩ về sự hữu hạn của đời người, ta càng thêm quý trọng những phút giây đang sống, càng thấy cuộc đời thật đẹp khi biết san sẻ, yêu thương.

Ngày cuối thu, có tiếng vọng thầm thì của đất trời như tiếng ầu ơ của mẹ. Ta thấy tự hào vì mình đã trưởng thành, làm được những điều lớn lao nhưng rồi lại thấy mình thật nhỏ bé trước đức hi sinh, tấm lòng bao dung của mẹ. Trong vòng xoáy vô thường, chợt thấy ăn năn vì có lúc đã làm mẹ buồn. Rồi lại vu vơ nghĩ đến ngày nếu không còn mẹ, tự nhiên thấy nao nao, chông chênh như mất đi một điểm tựa vô hình. Muốn chạy về chỉ để được ngồi bên mẹ, nắm lấy đôi bàn tay rạn dày gió sương, ngắm khuôn mặt hiền từ với ánh mắt vẫn đăm đăm bên bếp lửa bập bùng.

Ngày cuối thu, vợ mang về mấy cành thạch thảo tím biếc tinh khôi, rồi tự tay cắm vào chiếc bình thủy tinh trong suốt đặt trên chiếc bàn gỗ nơi phòng khách. Đó vốn là thói quen của một cô gái quê yêu hoa cỏ đồng nội lâu nay vợ vẫn gìn giữ. Những bông thạch thảo nhỏ nhắn, xinh xinh ủ hương cho một tình yêu nhẹ nhàng, bình dị. Thấy xốn xang một thời hoa mộng, rồi nhớ đến cả những phút xao lòng ngoài chồng ngoài vợ nhưng rồi nở nụ cười điềm nhiên biết trân quý những gì đang có. Cảm ơn cuộc đời đã đưa đến bên ta một trái tim ấm áp, một đôi tay yêu thương để trong ngôi nhà nhỏ luôn là nơi ta muốn trở về.

Những ngày cuối thu

Ngày cuối thu, nghĩ đến nghề gõ đầu trẻ mà ta đã chọn với bao thử thách, nhọc nhằn. Vẫn còn đó hình ảnh bảng đen phấn trắng thân thương năm nào. Vẫn còn đó hình ảnh thầy đĩnh đạc, trang nghiêm trong từng dáng đi, lời giảng. Mơ được đứng trên bục giảng, suốt bao năm, ta đã phải nỗ lực biết bao. Trong niềm vui của nghề dạy học, có lúc ta không tránh khỏi những suy nghĩ chông chênh, chao đảo trước những áp lực nặng nề nhưng rồi lòng lại dặn lòng “sinh nghề tử nghiệp”. Ta cố vịn vào những ánh mắt hồn nhiên trong màu áo trắng mộng mơ của tuổi học trò, những lần trò đỗ đạt, hay tình cảm quý mến trò dành tặng thầy để rồi lại tiếp tục miệt mài bên những trang giáo án; những lời giảng, nét chữ tròn vành.

Ngày cuối thu, muốn hét lên một tiếng thật to để xé toang đi cái không gian tĩnh mịch như đang đông đặc lại. Muốn đi khắp đó đây để thấy trên mảnh đất quê hương và cả trên mặt đất này còn bao điều kỳ thú đang chờ bước chân ta khám phá. Muốn bắt tay ngay vào một việc gì đó để cắt đứt dòng suy nghĩ quẩn quanh như dòng sông thu chần chừ, chẳng dám dốc mình tìm ra biển lớn. Tuổi trẻ sao có thể chấp nhận sự nhạt nhẽo, tầm thường.

© Xanh Nguyên – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

Chốn bình yên…

Chốn bình yên…

Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ

Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.

Nơi không bao giờ đóng cửa

Nơi không bao giờ đóng cửa

Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.

back to top