Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cái miệng hại cái răng

2020-07-15 01:05

Tác giả:


blogradio.vn – Trong khi tôi đang cười như được mùa thế thì cậu ta lại sợ đến nỗi tay chân loạn xạ, vung vung vẩy vẩy thế nào lại quẳng cả cục sắt yoyo ấy vào miệng tôi, vào hàm răng tôi vừa kịp thay cái cuối cùng mới tuần trước.

***

Tôi có tham gia một lớp Toán tư duy ở trung tâm gần nhà. Hôm đó là ban đêm, theo trí nhớ ngắn hạn của tôi thì đó là một đêm rất nhiều sao, chúng tôi đi học bù vì đợt nghỉ khai giảng đầu năm.

Tôi là người đến sớm nhất, đứng trước cánh cửa kéo lấp ló chờ bóng dáng mấy đứa bạn.

Khi được hơn 5, 6 đứa vất vưởng chơi đuổi bắt thì vẫn chưa đến giờ học, chưa có ai lên lầu bật đèn phòng cho chúng tôi.

Vốn có máu gan từ nhỏ lại thêm cái tính bướng bỉnh chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, tôi rủ bọn nó sắp hàng cùng lên lầu tự bật, thể nào cũng được cô khen.

Mấy đứa con nít đó vừa thích lại vừa sợ. Tất nhiên là thích được khen nhưng nào dám lên cái chỗ tối om như hũ kẹo mứt rỗng thế.

Đứa nào cũng dè chừng không muốn, chỉ có tôi lại cất tiếng dũng cảm: “Mấy cậu không lên thì để tớ lên”.

Thế là tôi lên thật. Lại đi với tâm trạng vô cùng hứng khởi.

Nhưng chỉ mới bước được mấy bước thì đã bị kéo lại bởi một đám hành khách đã chừng cả chục đứa xin theo cùng. Đứa này xin theo lại cả đứa khác xin theo vì chả đứa nào muốn bị bỏ lại.

Tôi lại càng thích, cầm đầu đoàn tàu tiến lên lầu.

tinhban1

Mở cửa phòng, bật đèn xong xuôi, tôi lùa đám nhóc vào lớp như lùa đàn cừu cái, vịt đực, còn mình thì oai phong như một ông chủ.

Lúc này thằng nhóc ngồi kế bàn tôi là đứa cuối cùng bước vào, bọn tôi rất thân nên tôi biết là cậu nhát gan vô cùng.

Đợi cậu bước vô vừa thở một hơi nhẹ nhõm tôi liền nhanh trí tắt đèn cái rụp.

Tôi quên sao được cảnh tượng đám nhóc tì chạy rầm rầm trong phòng học, đứa này đâm sầm đứa nọ, la hét hú hò vui đến nỗi khiến tôi cười khoái chí.

Vui là thế nhưng dại cũng không ai bằng.

Tôi như lựa nhầm ngày nghịch vui chỉ vì hồi ấy rất thịnh hành thứ đồ chơi yoyo, và cậu bạn tôi cậu ta cũng mang theo một cái.

Trong khi tôi đang cười như được mùa thế thì cậu ta lại sợ đến nỗi tay chân loạn xạ, vung vung vẩy vẩy thế nào lại quẳng cả cục sắt yoyo ấy vào miệng tôi, vào hàm răng tôi vừa kịp thay cái cuối cùng mới tuần trước.

Chậc, một câu chuyện buồn.

Vì tiếng hét kinh dị của đám nhóc kia mà rất nhanh các cô đã lên bật đèn cho chúng, và cũng rất nhanh khi tôi phát hiện ra chiếc răng cửa bị mẻ đến hơn nửa của mình.

Răng thì nhức lòng thì quặn thắt đau, nước mắt cứ chảy ròng ròng, lỗ mũi lại phình ra. Thế mà tôi không ngăn được bản thân mình ngừng cười ha hả khi thấy một phần ba đám nhóc đang mặc cái quần đã ướt nhẹp.

tinhban2

Cậu bạn may thay chưa đến nỗi nhưng nước mắt nước mũi thì cũng tèm nhem cả, thế là hai đứa nhìn nhau cười.

Vì lý do cá nhân nên lớp học bị hoãn chỉ hơn 10 phút. Sau đó, các cô tất bật dỗ dành đám nhóc, gọi điện cho phụ huynh, đến tôi thì đặc biệt được quan tâm hơn cả.

Vì cái răng mẻ của tôi giờ trở thành vật đáng tự hào hơn hết đến nỗi tôi tự tin cầm đi khoe với cả bác lao công quét lá bên đường trong khi đang chờ tới lượt mình.

Các cô không biết nguyên nhân vì sao, tôi cũng vậy. Chỉ mãi cho đến khi cậu bạn la oai oái lên vì chiếc yoyo yêu quý bị mất tích và khi tìm lại được thì trên đấy vẫn còn dính tí nước bọt và một vết lõm nhỏ phía rìa bên.

Thế là cô giáo đưa ra mô phỏng, thế là tôi điên lên và rượt cậu bạn cả con vỉa hè trong lúc chờ mẹ đến đón.

Tự hào thật đấy nhưng răng mẻ thì ai vui cho nổi? Tôi rượt cậu với cái guốc của cô giáo trên tay và miệng cậu thì cứ lặp lại câu xin lỗi như niệm kinh vậy.

Dì đến đón cậu cũng vừa lúc mẹ tôi tới.

Vừa thấy dì và mẹ ở đằng xa chúng tôi đã lập tức thi nhau ùa về tổ.

Cậu thở hổn hển trong khi tôi đang lật lại 36 kế tôn tử lấy lòng người lớn bằng nước mắt.

Dì thì nào có quan tâm gì cậu, thấy tôi vừa khóc ở đằng xa đã liền chạy tới dỗ dành, để cậu đứng đó ngơ ngác.

Dì với mẹ tôi là bạn thân hồi cấp hai, mỗi lần hai người đến đón chúng tôi đều nói chuyện rất vui vẻ, cũng vì thế mà bọn tôi có chút thân thiết hơn trong lớp và dì cũng thương tôi vô cùng, thương có khi hơn thằng quý tử đang đứng đờ đực ra ở đấy.

tinhban3

Tôi được phen kể lể vật vã, khóc chật khóc vật.

Mẹ tôi thì vốn “quen bài” nhưng dì thì thương con gái, lại tưởng tôi đau thật nên nước mắt dì cũng rưng rưng: “Ôi, thôi, con ngoan, đừng khóc nữa, để dì kêu thằng Hiếu xin lỗi con, đừng khóc nữa”.

Thế là cậu bị lôi cổ lại, mặt mũi hằm hằm vì cũng đã “quen bài”, cậu bị bắt vòng tay lại xin lỗi, tôi thấy tâm trạng cũng vui hơn.

“Chỉ xin lỗi thôi sao? Mẹ đã dặn con phải thế nào nhỉ?”, dì nhắc nhở.

Cậu vốn thông minh, lại giỏi nhớ, liền nói ngay: “Bạn Hoa khóc phải biết ôm, bạn Hoa đau ở đâu hôn ở đấy”.

Tôi chưa kịp ngừng khúc khích vì vẻ bất mãn của cậu đã liền bị ôm chặt, cậu vỗ vỗ lên vai tôi, hôn chụt lên môi tôi một cái, niệm đi niệm lại một câu mà tôi chắc chắn đó là thần chú dì đã dạy cậu: “Hết đau, hết đau, tôi thương bà nhé”. Thế là tôi ngượng chín cả mặt.

© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn

Xem thêm: Dòng tin nhắn phân vân hỏi: ‘Có Chắc Yêu Là Đây?’

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Những con còng trên biển

Những con còng trên biển

Nhi nhìn chăm chăm vào bức tranh trước mặt. Sao lại có một sự trùng hợp đến vậy chứ, đây có phải là bức tranh mà Nhi rất thích và đặc biệt rất thích trong cả hai lần được xem ngoài con đường biển không?

Đóa hoa bên đường

Đóa hoa bên đường

Chợt, tôi bắt gặp một đóa hoa nhỏ bên lề đường. Đóa hoa ấy, mặc dù nở giữa bụi rậm và khô cằn, nhưng vẫn tỏa sáng với vẻ đẹp riêng của mình. Tôi ngừng bước, nhìn chăm chú vào đóa hoa và bắt đầu suy tư về ý nghĩa của nó.

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Đối nhân xử thế - không thể qua loa!

Tôi đã tự nhủ, dù cho có chuyện gì xảy ra, trước hết tôi phải giữ vững quan điểm cư xử phải phép, khiêm nhường, dùng sự bình tĩnh và tôn trọng để đối đãi với mọi người một cách thật thận trọng để rồi sau đó, tôi sẽ biết ai là người xứng đáng để tôi dụng tâm mà chân thành khoan dung.

Sắc hoa vàng trong nắng

Sắc hoa vàng trong nắng

Chưa bao giờ nó thật hạnh phúc như vậy, tết này sẽ là một cái tết mà nó sẽ ghi nhớ suốt đời, nó cảm nhận được tình thương của ba của mẹ của chị dành cho nó là to còn hơn cả bầu trời nữa.

Để có được hạnh phúc gia đình

Để có được hạnh phúc gia đình

Chúng ta có thể vì gia đình mà sẵn sàng đương đầu với những khó khăn, gian nan ngoài kia chỉ mong sao khi về nhà cái chúng ta được nhìn thấy là những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ của những đứa con bé bỏng của mình, và được nghe câu nói đầy ấm lòng: "Cha, mẹ đã về".

Hoa xoan ngày ấy

Hoa xoan ngày ấy

Ngày nhỏ trên lưng trâu Tôi ngửi mùi xoan đâu Cánh hoa phủ quanh đầu Một thời trong kí ức.

20 tuổi và những thay đổi

20 tuổi và những thay đổi

Thay đổi không phải là điều gì quá tồi tệ hay đáng sợ, miễn là mình hài lòng và tự tin với nó. Chúc cho những ai đang loay hoay trên hành trình trở thành người lớn giống mình mỗi ngày đều có lí do để tiếp tục tiến về phía trước.

Trăm năm bên nhau

Trăm năm bên nhau

Đôi mắt, tôi đang nhìn về phía trước và đang nhìn mọi người bằng chính đôi mắt trên trang giấy trắng của tôi ngay lúc này.

Niềm vui trọn tim anh

Niềm vui trọn tim anh

Ai cũng khen anh Cường, họ nói đúng là cha nào con nấy, là họ nói đến cái tâm của hai ba con anh Cường. Ba mất rồi giờ đến lượt con cũng mang hết tâm huyết và công sức để cuộc sống được sống thêm ý nghĩa và cuộc đời có thêm nhiều tình người rộng mở hơn.

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Bạn đang che giấu cảm xúc?

Có những khoảng thời gian, chỉ cần chạm nhẹ vào kí ức cũng khiến chúng vụn vỡ. Dù có cố lờ đi thế nào thì vết thương trong tim vẫn ở đó, cảm xúc hỗn loạn ấy khiến bản thân rơi xuống khe vực bóng tối.

back to top