Phát thanh xúc cảm của bạn !

Cái giá của trưởng thành

2016-07-19 01:31

Tác giả:


blogradio.vn - Trăng chốn thị thành không sáng bằng miền quê biển đầy gió. Cứ mỗi độ trăng tròn, tàu thuyền lại cập bến, nhà nhà đông vui, yêu thương trọn vẹn. Tôi lại cất giữ cho mình đoạn hồi ức hạnh phúc ấy. Riết rồi, khi càng trưởng thành, đoạn hồi ức ấy lại dày thêm, và dẫn lối đôi chân tôi bước qua những tháng ngày phiền muộn. Không có yêu thương nào là không trưởng thành cùng đau khổ.

***

Giữa những con người chúng tôi ràng buộc nhau bởi yêu thương, và có đôi khi, xa rời nhau bởi yêu thương quá nhiều. Rốt cuộc, đời người, ai cũng có một món nợ tình cảm.

Đời người ai cũng phải bước đi trên con đường mang tên là “trưởng thành”. Mỗi một đoạn đường luôn có cánh cửa chào đón chúng ta, trên đó sẽ lần lượt được ghi “tốt nghiệp”, “ra trường”, “kết hôn”, “nuôi con”, “hồi ức”. Giống như lúc này, khi chúng ta còn ở độ thanh xuân, đang tiến dần hơn về phía đích của sự trưởng thành, cũng là thời điểm đối mặt với những cánh cửa ấy, trong lòng mỗi người, chắc hẳn có những tâm tư riêng.

Tôi ở tuổi mười tám, mang theo ngọt ngào của mối tình đầu trong tim đi đến một nơi rất xa, ở đó không có những người thân quen và yêu thương kề cạnh. Ở giữa chừng của thanh xuân, tôi ấp ủ nhớ nhung với cuộc sống xa nhà, và nỗi trăn trở cho con đường mình đã chọn. Mạnh mẽ trước chia ly là điều không dễ, và đôi khi, bạn sẽ thấy mình sao quá lạc lõng trên thế giới này. Như tôi đã từng, một mình giữa chốn thị thành, trước ngã tư đường, không biết dõi theo ai để bước tiếp. Đời người, có lúc bế tắc với hàng ngàn lý do đặt ra, suy cho cùng, lý do lớn nhất vẫn là không đủ bản lĩnh.

“Mẹ ơi, con mệt rồi!”

Cái giá của trưởng thành

Nhiều lần tôi yếu đuối để giọt nước mắt dễ dàng rơi xuống gò má, trong âm thầm của chút nắng nóng Sài Gòn, rồi khô hẳn đi không cần ai lau nó. Tôi nhớ da diết cái nơi mình đã rời bỏ để đến thành phố phồn hoa này, ở đó có những yêu thương chân thật nhất.

Khi bạn rời bỏ một nơi vốn đã tồn tại trong tiềm tức của mình, đó sẽ là nơi bạn muốn trở về; khi bạn xa một người đã khắc cốt ghi tâm, đó sẽ là người bạn muốn vòng tay ôm lấy khi mỏi mệt.

Khi là tôi tuổi 21, chưa sự nghiệp, chưa người yêu, tôi đắm mình trong những đêm mệt mỏi. Phố lên đèn, bóng dáng cô đơn len lỏi vào dòng người tấp nập. Trăng chốn thị thành không sáng bằng miền quê biển đầy gió. Cứ mỗi độ trăng tròn, tàu thuyền lại cập bến, nhà nhà đông vui, yêu thương trọn vẹn. Tôi lại cất giữ cho mình đoạn hồi ức hạnh phúc ấy. Riết rồi, khi càng trưởng thành, đoạn hồi ức ấy lại dày thêm, và dẫn lối đôi chân tôi bước qua những tháng ngày phiền muộn. Không có yêu thương nào là không trưởng thành cùng đau khổ.

Sắp tốt nghiệp đại học, rồi sẽ bước qua một cánh cổng khác. Việc lựa chọn cho mình một vị trí công việc cũng giống như đang đứng trước ngã tư đường, nhưng những người trẻ không được phép loay hoay quá nhiều trước ngã rẽ ấy, bởi vì, tuổi trẻ không đợi ai, chạy đua cách mấy cũng không thắng nổi tuổi trẻ.

Thỉnh thoảng tôi có gặp lại những người bạn thời trung học. Những người bạn cũ theo thời gian sẽ không còn kề cạnh nhau. Rồi khi đôi chân đã mệt, tôi trở về với những giọng cười giản đơn của những người cũ.

“Mệt rồi, có được khóc không?”,

Đằng sau thất bại, cuối cùng, ta cũng chỉ nói ra được điều này với những người cũ ấy.

Ta và những người cũ ở thời điểm của sự trưởng thành vẫn bên nhau, bởi vậy, đừng cô đơn nếu còn có những người cũ. “Cái giá của sự trưởng thành phải là yêu thương. Khi yêu thương dẫn lối, con đường đi đến trưởng thành rực rỡ những hạnh phúc!”.

Cái giá của trưởng thành

Tôi trở về nhà sau những giấc ngủ chập chờn của chênh vênh tuổi trẻ, trở về cạnh người thương sau hàng tá người cười cợt ngoài kia. Cuối cùng, bình yên nhất vẫn là khi cảm giác yêu thương được đủ đầy.

“Chuyến tàu đêm lặng lẽ,

Để trở về chốn xưa

Sau bộn bề phố thị

Tìm về với yêu thương.

Có một nơi để chúng ta quay về,

Vì ở đó có người ta thương nhớ

Vì đớn đau sẽ tựa vai rơi lệ,

Thôi gồng mình trước những cái ngó lơ.

Khi không còn tự tin với hạnh phúc,

Khi bàn tay chẳng thể níu nụ cười,

Để yêu thương dẫn lối, về với những gì thuộc về yêu thương.”


© Tường Hy – blogradio.vn

Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.

Có thể bạn quan tâm: Có đi với nhau lâu đâu





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Mùa hè

Mùa hè

Sự khởi đầu hay kết thúc không phản ánh bằng thời gian, điều đó không cần phản ánh hay suy xét. Định nghĩ về thì giờ giữa chúng tôi chẳng còn là một khái niệm, chúng tôi chỉ đơn giản muốn bên nhau chẳng thể tách rời...

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Cuộc sống: hành trình suy ngẫm và học hỏi

Chúng ta có quyền tự do để tạo ra những chương mới, viết nên những câu chuyện mới, và xây dựng những ý nghĩa mới. Mỗi ngày là một trang mới, và mỗi bước đi là một câu chuyện mới đang được viết.

Nhớ

Nhớ

Em ngồi đây bỏng cháy Tim thành bụi mất rồi

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Đại lộ của những giấc mơ tan vỡ

Vật chất mình tìm được không đuổi kịp trái tim mình đang loạn. Bằng cấp mình đang có không chạy đuổi kịp suy tâm. Công việc mình hiện đang làm chưa hẳn là việc mình yêu thích. Cuối cùng bản thân mình thích gì mình cũng không rõ. Nhưng lại rất vội.

Định mệnh là gì?

Định mệnh là gì?

Chúng tôi vẫn giữ thói quen buổi tối trò chuyện với nhau, nhưng cũng chỉ là những câu hỏi xã giao như một thói quen khó bỏ. Tôi cảm nhận được điều gì đó giữa hai đứa nhưng lại chẳng thể gọi tên, vì tôi tin anh và yêu anh.

Mãi sau này...

Mãi sau này...

Quá khứ dạy ta cách đi qua những vấp ngã, rèn giũa sự mạnh mẽ, điềm tĩnh khi đương đầu với khó khăn, cho ta sự thấu hiểu, bao dung, chia sẻ yêu thương hơn để chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc ở hiện tại và hi vọng về một tương lai tốt đẹp ở phía trước.

Khoảnh khắc

Khoảnh khắc

Hỏi tôi đã bỏ lại điều gì của mình vào những ngày hè năm ấy, tôi chỉ có thể trả lời rằng tôi đã bỏ lại chính bản thân mình. Một tôi hòa đồng vui vẻ nhiệt huyết, vô ưu vô lo, đổi lấy một tôi giờ đây đã khác, trầm lặng, giấu tất cả ở trong lòng mình

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Tuổi ấu thơ ai bỏ lại trên đồng

Cũng chẳng còn hay tết những vòng hoa Thành vương miện giả chơi trò công chúa Hoa đồng nội thơm dịu dàng một thuở

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

back to top