Bóng xanh
2021-09-29 01:15
Tác giả:
blogradio.vn - Những ngày ở quê, nhiều khi làm việc tới khuya sáng tôi hay dậy muộn. Khi tỉnh dậy đã thấy đám nhỏ dậy trước cả tôi, tíu tít khoe: “Sáng nay ông dẫn tụi con đi tập thể dục, hít thở khí trời, trong veo mát mẻ lắm ba, không khói bụi như ở nhà mình đâu.”
***
Má hối mãi nên tôi cũng lo thu xếp đưa sắp nhỏ về quê, vừa để tránh dịch, vừa để cho con hít thở cái “khí xanh” mà tôi vẫn hay kể chúng nghe lúc còn ở trên phố thị. Dịch đợt này căng quá, vừa về quê được ít hôm thì nghe tin Sài Gòn bắt đầu giãn cách.
Khi tôi đang ngồi mãi ôm cái laptop và đắm chìm với công việc thì nghe ở trước cổng tiếng hú hét của hai đứa con “Hú, ta là thánh Gióng đây!”. Con đường quê nay đã được bê tông hóa nhưng vẫn còn hơi hẹp và khúc khuỷu, chỉ đủ để hai chiếc xe máy né nhau khéo léo mà đi, một bên là dãy nhà trong đó có nhà tôi, còn bên kia là ruộng lúa. Dù là ban trưa nhưng màu xanh của lúa vỗ rì rào cũng khiến lòng người trở nên mát rượi. Bóng những cây xoài đổ xuống đường làng tạo thành bóng mát, trên con đường nhỏ, ba tôi đang hì hục kéo hai đứa nhỏ ngồi chễm chệ trên tàu lá dừa khô. Chợt nhớ hồi xưa nhà tôi khốn khó cũng đâu có lắm trò chơi như trẻ con phố thị bây giờ, ba vẫn thường hay dành thời gian cho tôi nghĩ ra trò chơi tự tạo như trò “cưỡi ngựa lá dừa” này.

Dẫn hai đứa nhỏ ra tắm ở cái giếng sau nhà cạnh vườn rau, tụi nhỏ cứ reo thích thú: “Nước trong mát quá ba, không cay như nước máy” (chắc ý tụi nhỏ là các chất khử trong nước). Tắm xong cũng sắp tới giờ chuẩn bị cơm, hai đứa con tôi “tự giác” hơn nhiều, tự xung phong giúp bà chuẩn bị. Tụi nhóc có vẻ hứng khởi với việc ra vườn hái mồng tơi cùng bà, và xúm xít đòi ngày mai “trà trộn” vào vườn bầu “lặt” những trái ngon lành để dành cho bữa chiều ăn. Tôi chợt nhớ những bữa cơm quê với cà mắm đơn giản nhưng tôi ăn rất được cơm, ba má lúc nào cũng để cho tôi ra khu vườn xanh chọn mớ rau tôi thích chỉ để nấu.
Những ngày ở quê, nhiều khi làm việc tới khuya sáng tôi hay dậy muộn. Khi tỉnh dậy đã thấy đám nhỏ dậy trước cả tôi, tíu tít khoe: “Sáng nay ông dẫn tụi con đi tập thể dục, hít thở khí trời, trong veo mát mẻ lắm ba, không khói bụi như ở nhà mình đâu.” Tiếng con gà í ới gọi trưa, con trâu nhai cỏ nhồm nhoàm ghẹo tôi dậy muộn, khung cảnh xanh trở về dội lại trong tôi kí ức năm nào.
Khi tôi trưởng thành rồi lên phố học, sau đó ở lại phố làm ít dịp về lại quê. Công việc đắp công việc dần quên đi mọi hương vị xanh quê nhà. Dịch vẫn căng từng ngày trên phố thị, quê nhà vẫn thực hiện đầy đủ chỉ thị 5K, cảm giác căng như dây đàn len lỏi với những tin mới. Nhưng khi nhìn bóng xanh mát mắt trải dài, nhớ lại những ngày ở quê mà mình đã bỏ quên khi bộn bề trên phố thị, tôi chợt nhận ra thật may mắn khi đã không để con mình quên lãng đi nơi chốn quê hương này.
© Lê Hứa Huyền Trân - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Replay Blog Radio: Không điều gì quý giá hơn hai tiếng “gia đình”
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói
Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.
Chuyện của ta
Giữa đêm ta nâng chén rượu xưa Thương thay một kiếp, của kẻ đa tình Tình suy chả có, kẻ đồn người xa Đào hoa vạn kiếp, tình duyên mỏng mờ
Những âm thanh bị lãng quên
Giữa nhịp sống hối hả hôm nay, có những âm thanh quen thuộc dần biến mất trong ký ức. Tiếng ve râm ran mùa hè, tiếng rao đêm vang vọng trong ngõ nhỏ, hay tiếng lá xào xạc trước hiên nhà mỗi khi gió về... Tất cả như những “âm thanh bị lãng quên”, chỉ khi bất chợt bắt gặp lại, ta mới thấy lòng mình chùng xuống, nhớ về một thời bình yên đã xa.
Giữa cơn say và vết thương cũ
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương
Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.
3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch
Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.
Vết thương mùa lũ
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Sau chia tay
Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.
Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái
Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.
Cánh cửa khác của cuộc đời
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.






