Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bởi đó là yêu

2023-03-31 01:25

Tác giả:


blogradio.vn - Tối anh về sẽ có món canh chua nấu thịt bò mà anh rất thích, lật đật đi chợ, muốn gởi lại anh một chút của yêu thương.

***

“Yêu nhau trong cuộc đời, mơ duyên tình dài, gắn bó đôi lời

Ta quen nhau một ngày, thương nhau trọn đời, giữ cho lâu dài.”

Nguyên mỉm cười và bồi hồi cầm trên tay cuốn sổ ông xã cô tặng, cũng đã mấy năm rồi, mà anh luôn tặng cô vào những lúc cô bất ngờ nhất, nghĩa là hôm đó chẳng có kỷ niệm hay ngày lễ gì cả, anh nói anh thấy thích hợp với cô, anh biết cô cần hay đơn giản là anh đang nghĩ đến cô nên anh mua tặng, vậy thôi, nhưng Nguyên luôn cảm thấy vui sướng. Cô đã đùa vui với anh lúc đó:

- Đây gọi là gì vậy ta?

Anh cũng đùa lại:

- Đó gọi là yêu đó vợ.

Nguyên quá thích và hạnh phúc với câu nói ấy của anh nên cô quyết định dùng cuốn sổ để ghi tất cả những gì cô thích, vì Nguyên không có thói quen viết nhật ký nên cô viết vào bất cứ lúc nào cô rảnh và cảm xúc ùa đến, chứ chẳng ghì ngày tháng gì, và vì thế cuốn sổ trở nên rất quan trọng với cô, lúc nào cũng trong ba lô theo cô suốt ngày ở bệnh viện.

“Đáng lẽ mình về rồi vì đã xong việc, vậy mà nhìn mấy chị ấy mình lại không ngăn được, lại ngồi vội trên ghế đá để viết, mà có ai nhìn vào chắc họ nghĩ mình là nhà báo hay nhà văn gì đó chứ không phải y sĩ.

Chuyện là như vầy nè.

Có một anh bị tai nạn phải bó bột một cánh tay, mà anh ấy mới nhập viện hôm qua thì phải, lúc nãy thấy anh xuống để mua cơm thì được mấy chị ngăn lại, bảo hôm nay có cơm từ thiện ngon lắm, rồi còn bảo anh cứ ngồi đó, có một chị mang cơm và nước uống nữa đến tận nơi, lại có thêm một quả chuối. Thiệt tình mình làm ở đây lâu rồi, chuyện cơm cháo từ thiện thì mình đã quá quen, nhưng sao hôm nay chính mình mới chứng kiến mấy chị quan tâm đến người bệnh đến thế, còn hơn cả bọn mình nữa đó, nhìn mấy chị cứ tất bật với bệnh nhân, vì họ toàn bị thương tay hoặc chân, mà thấy cảm phục.

Lại nhớ và rất thương câu nói của ông xã:

Đó là yêu.”

“Hôm nay là mười sáu rồi hả, mình nghe loáng thoáng nhiều người nói vậy, mà đi làm riết rồi cũng chẳng nhớ gì đến ngày tháng, toàn để mấy chị nhắc nhớ ngày mai là ăn chay đó nhen, là y như rằng sáng mai trong ba lô của mình có gói xôi mang theo, rồi chiều tối về thấy nhiều người cứ cầm mấy hộp cơm trên tay ngay trước nhà hàng to đùng đầu hẻm nhà mình mới biết họ đang phát cơm từ thiện, rồi nghe chị hàng xóm bảo họ sẽ phát đều đặn như thế, mỗi tháng hai ngày vào ngày mùng hai và mười sáu âm lịch.

Ai nói cuộc sống này chỉ toàn bon chen và sân si mệt mỏi.

Lại nhớ và rất thương câu nói của ông xã.

Đó là yêu.”

“Về đến nhà rồi mà tim vẫn đập thình thịch, hôm nay là ngày gì vậy không biết, sáng giờ toàn gặp chuyện bực mình, lúc nãy xém tí xíu nữa là toi, vậy mới biết vì sao chuyện tai nạn giao thông cứ được nhắc đi nhắc lại đến nỗi nghe phát ớn phán chán, mà công việc của mình thì mỗi ngày tiếp xúc với bao nhiêu bệnh nhân nên chuyện đó mình bị miễn nhiễm luôn, cũng may cái ông đó đi chậm và mình nhanh tay quẹo ngay vào sát lề, không thì thôi rồi.

Nhưng hình ảnh đó mình sẽ nhớ mãi, đây là điểm sáng nhất, một niềm vui nhỏ nhoi duy nhất trong một ngày rất chán như hôm nay. Mình nhìn thấy một người đàn ông dắt tay một cụ bà qua đường, nhìn cụ bà đi rất yếu và rất chậm, mà sao hình như không có người thân đi cùng, rồi sau đó người đàn ông quay nhanh về góc đường, thì ra anh là người bán xôi, và hàng xôi nhỏ của anh nép sát vào bên trong và có người đang chờ mua, còn cụ bà đã an toàn bên này.

Đó là yêu.

Suốt ngày giờ mình mới cười được.”

“Nguyên ngày hôm qua mình quần quật trong bệnh viện, sáng nay chỉ muốn ngủ vùi cho đã, vậy mà cái bụng cứ réo bắt mình phải dậy, định bụng nấu mì gói ăn cho lẹ vì cũng quá trễ để ăn sáng, mà đi ra ngoài mua đồ ăn chắc chỉ còn bánh mì, vậy mà anh đã để sẵn một hộp bánh cuốn cho mình trên bàn, anh biết mình rất thích bánh cuốn mà.

Chưa bao giờ mình ăn ngon miệng như lúc này.

Đó gọi là yêu.

Tối anh về sẽ có món canh chua nấu thịt bò mà anh rất thích, lật đật đi chợ, muốn gởi lại anh một chút của yêu thương.”

Đây không phải lần đầu tiên mình làm công việc đó, mà sáng nay tự dưng cô điều dưỡng bị đau bụng đột xuất, mà trong phòng có đến hai bệnh nhân nặng cần được giúp đỡ, mình đã xong việc ở phòng họ, phải qua phòng bên cạnh, nhưng nhìn chú ấy đau quá mình không kìm được nên bước lại xoa hai vai cho chú dịu bớt cơn đau, chỉ khoảng hơn năm phút thì người nhà chú đến, cô ấy có vẻ lo lắng rất nhiều, mình nói chú đã qua cơn nguy, chỉ cần tiêm và uống thuốc đúng chỉ định của bác sĩ thì sẽ nhanh khỏi nên cô yên tâm, vậy là gương mặt cô ấy sáng bừng lên niềm vui làm mình cũng vui lây.

Công việc của mình là vậy đó, không phải chỉ cứu chữa vết thương, không phải chỉ trả lại cho người bệnh sức khỏe, một cơ thể lành lặn, mà còn phải giúp họ tự tin giúp người thân của họ tin tưởng vào bệnh viện tin tưởng vào sự hồi phục sẽ đến trong nay mai.

Vẫn thích kết thúc đoạn viết như thế.

Đó là yêu.”

“Nghe cu Tin kể chuyện trong lớp học của con mà mình với ông xã cứ cười hoài, thiệt đúng là con nít, mà ngày xưa mình đi học không có những chuyện như thế. Mình nhớ là hồi đó học sinh sợ các cô giáo ghê lắm vì các cô rất nghiêm, đang viết mà mình vẫn còn cười, cu Tin nói cô giáo cấm không được cho đồ bạn nữa, lúc vui thì nói cho luôn rồi khi giận lên lại đòi lại, không đòi được thì ngồi khóc hu hu làm cô giáo tá hỏa lên không biết là chuyện gì, thì ra là chuyện cục gôm, nghe cu Tin kể mà tim mình lại bất chợt quay về tuổi thơ.

Một quãng thời gian đầy trong sáng và đầy tình thương yêu của ba mẹ, tuổi thơ của mình qua rồi, giờ là tuổi thơ của con, mình viết lại khi lòng đang chật cứng những kỷ niệm, rồi đến một lúc nào đó, con sẽ hiểu và minh tin con sẽ giống anh, cũng sẽ nói với vợ câu ấy.

Đó là yêu.”

“Cô ấy hát hay quá, mà mình thích lời chúc của cô ấy nữa, mình không nghĩ ở quán cà phê lại có người hát hay nói hay như thế, mà họ có được gọi là ca sĩ không, ông xã mình cười bảo em bị sao vậy, họ hát hay thế không là ca sĩ thì là gì, nhưng đôi mắt cô ấy buồn quá, một buổi tối đáng nhớ, mà lâu rồi mình không đi cà phê cùng anh.

Mình cứ lẩm nhẩm hát lại bài hát cô ấy đã hát, và nếu mình không lầm thì cả quán đã lặng đi trong tiếng hát của cô ấy.

 

‘Em vẫn ra đi gác xưa reo mòn còn thương mùi tóc

Vẫn mãi nâng niu chút dư hương nồng còn say tình ấm

Xin giữ yêu thương và những dỗi hờn, tình yêu nào còn một thời vàng son, giữa tâm hồn’

 

Giọng hát cô ấy bay theo mình về tận nhà, vào tận phòng ngủ của mình, rồi mình nhận ra mình thuộc luôn một đoạn và cứ nho nhỏ hát.

Nỗi day dứt và tha thiết của giọng hát ấy phải chăng nên gọi

Đó là yêu.

Như ông xã mình vẫn nói, và mình nhìn gương mặt anh cũng ngập trong cảm xúc sau buổi tối nay.”

Nguyên gập cuốn sổ lại rồi cất vào ba lô, cô đang nghĩ nên mua thêm áo sơ mi cho anh, vì anh ít quan tâm đến chuyện quần áo, mà hôm nay là ngày cuối tuần, hiếm hoi lắm mới có một ngày Nguyên được nghỉ bù trúng vào ngày cuối tuần

Cô thay đồ và dắt xe ra khỏi nhà.

© HẢI ANH - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Miền đất nhớ, nơi có người tôi yêu | Radio Tâm sự

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Tuổi lênh đênh

Tuổi lênh đênh

Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)

Về để thấy tết (Phần 1)

Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn

Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?

Ai nói là tôi không thích cậu?

Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này

Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tuổi thơ chung lối, thanh xuân ngược hướng

Tớ không nhớ rõ mình thích anh từ bao giờ. Có thể là từ một lần anh bất ngờ đưa tay ra kéo tớ chạy dưới cơn mưa đầu hạ. Có thể là từ một lần anh lặng lẽ nhường phần quà của mình cho tớ khi tớ khóc vì bị thua trò chơi. Hoặc có thể… tớ đã thích anh từ lâu lắm rồi, chỉ là đến một ngày, tớ mới chịu thừa nhận điều đó với chính mình.

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Cậu còn ở Hà Nội chứ?

Khi gió mùa đông bắc về, tôi càng cảm nhận rõ nét sự thiếu vắng của Cậu—như một nhịp điệu không còn vang lên trong bản hòa ca của cuộc sống. Hà Nội, với tất cả vẻ đẹp và nỗi nhớ, đã trở thành một phần tâm hồn tôi, nơi mà mỗi con phố, mỗi tiếng cười đều gợi nhắc về Cậu. Liệu rằng, trong những sớm mai se lạnh hay chiều hoàng hôn rực rỡ, Cậu có còn ở đây, lắng nghe những tâm tư của tôi giữa lòng thành phố này?

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

Những bài học sâu sắc đến từ gia đình

5 năm trôi qua, thời gian không dài cũng không ngắn nhưng đủ để tạo những bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Chúng ta không chỉ có một gia đình chung mà ai cũng sẽ có, một gia đình riêng, một cuộc sống riêng.

Thế nào là tình yêu?

Thế nào là tình yêu?

Tình yêu là cái gì vậy nhỉ Nghe đồn tình yêu tựa cơn ác mộng Em sợ ác mộng nên cũng chẳng muốn yêu Nhưng khi gặp anh thì sao lại khác Cơn ác mộng bỗng hoá giấc mơ xanh

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Khi được mời đi ăn, hãy nhớ 3 điều không nên để giữ gìn nhân duyên

Có những quy tắc ứng xử bạn nên nhớ khi được mời đi ăn để nuôi dưỡng mối quan hệ tốt đẹp.

back to top