Bố ơi, con gái yêu bố lắm
2023-09-14 06:35
Tác giả:
Bùi Nhung
blogradio.vn - Tôi tin là bố cũng hiểu được điều này và vui với những niềm vui bình dị mà con gái có được. Mặc dù chẳng bao giờ tôi nói một câu tình cảm với bố, nhưng thắm sâu trong trái tim mình, tôi luôn muốn nói rằng “Bố ơi, con yêu bố lắm”.
***
Trong kí ức của tôi, tuổi thơ là một bức tranh nhiều màu sắc. Mỗi lần mệt mỏi trước cuộc sống xô bồ, nhiều lo toan của tuổi 30, tôi thường ngắm lại bức tranh ấy để được chìm đắm trong miền cổ tích tươi mát, để nhận ra mình thật may mắn khi được cuộc đời ban tặng cho một món quà thật kì diệu. Và quan trọng, tôi luôn tìm ra động lực để có thể bước tiếp trên con đường có không ít chông gai của mình. Người đã thổi hồn vào bức tranh tuổi thơ, hô biến nó trở lên thật đẹp không ai khác chính là bố tôi.
1 tuổi. Bố là người ngày hai chiều đưa tôi đi nhà trẻ. Khi ấy, tôi còn quá nhỏ để có thể nhớ lại rõ nét từng chi tiết. Nhưng cho đến tận bây giờ, hình ảnh chiếc lưng to, vững chãi của bố trên chiếc xe đạp Thống Nhất băng qua con đường làng râm mát bóng tre đến trường vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
4 tuổi. Tôi hãnh diện vô cùng với bọn trẻ con trong xóm, cảm giác giống như một người nổi tiếng có nhiều “fan” hâm mộ như bây giờ. Đơn giản vì chúng thèm thuồng được thử món đồ chơi xa xỉ của tôi - một chiếc xe cút kít “made in bố” chính hiệu. Có bố là thợ máy sướng thế đấy. Bố đã gom sắt phế liệu lại, chọn đi chọn lại các bộ phận. Và rồi bằng đôi bàn tay khéo léo và tình yêu dành cho cô con gái bé nhỏ, bố đã hàn xì cho tôi một chiếc xe 3 bánh. Khỏi phải nói, tôi đã sung sướng đến dường nào.
5 tuổi. Tôi chán đi xe cút kít và muốn chinh phục chiếc Thống Nhất của bố. Chiếc xe quá to lớn so với tuổi và thân hình còi cọc của tôi. Nhưng được bố cổ vũ, tôi bắt đầu tập dắt và giữ thăng bằng chiếc xe. Dần dần, tôi leo lên ngồi lọt thỏm trên chiếc khung và đập dập dình bằng một chân, còn một chân vẫn phải chống xuống đường cho khỏi đổ. Dù bận đến mấy, chiều nào bố cũng dành thời gian đưa tôi ra chiếc sân ủy ban rộng rãi để tập cho thoải mái.
Có bố giữ đằng sau, tôi đưa cả hai chân lên đạp vòng tròn. Cứ như vậy, bố buông tay ra và tôi tự đi được xe đạp lúc nào không hay. Tất nhiên, việc tập xe không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái như thế, không ít lần tôi ngã túi bụi, xây xát hết cả đầu gối. Những lúc đó, bố xót con gái lắm nhưng tuyệt nhiên bố không cấm tôi đi xe đạp. Bố bảo dần dần sẽ quen hết. Việc tôi biết đi xe đạp khiến lũ trẻ trong xóm cũng háo hức tập theo. Phong trào đi xe đạp của chúng tôi cùng những kỉ niệm ngọt ngào cứ thế đi theo tôi mãi mãi.
Mùa đông năm 6 tuổi. Để thưởng cho những điểm 10 đỏ chót trên những trang vở lớp 1, bố dẫn con gái đi lên tỉnh mua một chiếc áo lông thật ấm như đã hứa trên chiếc xe ba-bet-ta đi mượn. Chiếc áo chùng đến đầu gối, có hai lớp, một lớp kaki bên ngoài màu xanh rêu kéo khóa với hai cái túi vuông to đùng và một lớp lông ấm áp bên trong. Chiếc áo theo tôi đến tận năm tôi học lớp 6. Giở những tấm hình ngày xưa có chiếc áo ấy, lòng tôi ấm áp đến lạ. Nếu như xu hướng thời trang bây giờ quay trở lại thập kỉ 90, chiếc áo lông Đức lại xuất hiện một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ diện một cái cho mốt.
Tôi ảnh hưởng nhiều từ tính cách của bố, vui vẻ và cởi mở. Bố yêu văn nghệ và hay hát. Bố gieo vào trong trí óc của tôi những bài ca dao tục ngữ rất hay và ý nghĩa. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bố vừa dắt màn vừa hát cho tôi nghe.
Bố thường cho tôi chơi trò cất vó trên đôi chân nhịp nhàng và uyển chuyển của bố. Thích nhất mỗi lần đi chơi về, tôi thường nũng nịu bắt bố cõng. Hai bố con có rất nhiều sở thích giống nhau, nhất là về khẩu vị ăn uống. Cứ mỗi lần mẹ vắng nhà, thế nào bố cũng xúc trộm gạo nếp của mẹ nấu cho tôi ăn, hoặc được thoải mái ăn cơm trộn với mỡ lợn mà không bị mẹ phàn nàn….Cứ như thế, tôi lớn lên trong vòng tay thương yêu của bố và mẹ, đặc biệt là bố.
Lớn lên rồi trưởng thành, hai bố con không còn thân thiết như lúc tôi còn nhỏ nhưng không phải vì thế mà tình yêu bố dành cho tôi bị vơi đi. Tôi biết điều đó. Chỉ có điều, tôi không thể trở thành người như bố kì vọng, khiến cho bố không thể tự hào, hãnh diện mà khoe với mọi người như hồi tôi còn bé.
Tôi chỉ là một người bình thường, có một công việc bình thường với mức lương còn thấp so với mặt bằng chung của xã hội, lấy một người chồng bình thường và đôi khi hai vợ chồng tôi vẫn còn cần rất nhiều sự trợ giúp của bố mẹ. Tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn thế để cho bố vui. Nhưng dù cố gắng đến mấy thì hiện tại tôi vẫn không thay đổi được gì. Tôi chưa có nhà, chưa trả hết nợ với đồng lương ít ỏi của mình, chưa thể báo hiếu bố mẹ bằng kinh tế. Tuy vậy, tôi vẫn luôn tự hào rằng mình sống tốt, mình là người tử tế và sẽ luôn như vậy.
Tôi tin là bố cũng hiểu được điều này và vui với những niềm vui bình dị mà con gái có được. Mặc dù chẳng bao giờ tôi nói một câu tình cảm với bố, nhưng thắm sâu trong trái tim mình, tôi luôn muốn nói rằng “Bố ơi, con yêu bố lắm”.
© Bình An - blogradio.vn
Xem thêm: Mưa Tạnh Tình Tan
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.
Sống khi còn có thể
Điện thoại lại sáng lên: 23:57:41. Đồng hồ vẫn lạnh lùng trôi, nhưng Nam không còn thấy nó đáng sợ nữa. Thay vào đó, anh thấy mình đang sống từng khoảnh khắc bằng cả trái tim.
Ngôi nhà cuối ngõ nhỏ
Ngôi nhà như chậm rãi già đi cùng năm tháng. Mái ngói nhuộm rêu xanh, bức tường tróc sơn loang lổ, cửa gỗ kẽo kẹt mỗi lần mở ra. Nhưng lạ thay, mỗi lần bước vào, tôi vẫn thấy ấm áp, như thể tất cả yêu thương năm xưa vẫn còn vẹn nguyên.
Thằng Gạo
Từ nhỏ tôi vốn kiêu ngạo, quen được nuông chiều. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, dù có ghét Gạo đến thế nào, trong thâm tâm tôi vẫn thấy vui khi nghĩ đến việc có thêm một đứa em trai ngoan ngoãn, dễ bảo như nó.
Lời nguyện ước ngày xưa
Không biết anh còn giữ chiếc khăn đó không, nhưng cô biết anh không thể nào quên hai chiếc nhẫn lá dừa và quên đi lời nguyện ước, vì chính anh đã tự xếp nhẫn cũng chính anh nói lên lời nguyện ước chứ không phải cô. Rồi niềm tin đó đã nằm mãi trong tim cô vĩnh hằng theo ngày tháng, mà cũng chính anh đã làm tan vỡ đi rồi, và còn để lại trong cô một niềm đau khôn nguôi.
Bình an sau giông bão (Phần 2)
An tự hỏi: “Nếu mình đến gần anh ấy hơn, liệu có còn đường lui không? Liệu có một ngày, máu và bóng tối kia sẽ quấn lấy mình, cuốn trôi cả những gì mình đang có?”
Nỗi đau của con người khi bị chà đạp nhân phẩm
"Lời nguyện cầu cho Katerina" là tiểu thuyết tâm lý viết về chủ đề Holocaust của nhà văn Séc Arnošt Lustig. Tác phẩm được đánh giá “mang sức nặng tinh thần vượt thời gian”.
Bình an sau giông bão (Phần 1)
Những đêm mưa thưa dần, nhưng bên trong quán, không khí vẫn ấm áp. An ngồi sau quầy, đôi bàn tay thoăn thoắt pha cà phê, nhưng lúc ngẩng lên, vẫn không quên nở một nụ cười. Cái cười của cô không rực rỡ, chỉ nhẹ như một vệt sáng mờ, nhưng đủ để khiến Phong thấy lòng mình mềm ra.
















