Bố ơi, con gái yêu bố lắm
2023-09-14 06:35
Tác giả:
Bùi Nhung
blogradio.vn - Tôi tin là bố cũng hiểu được điều này và vui với những niềm vui bình dị mà con gái có được. Mặc dù chẳng bao giờ tôi nói một câu tình cảm với bố, nhưng thắm sâu trong trái tim mình, tôi luôn muốn nói rằng “Bố ơi, con yêu bố lắm”.
***
Trong kí ức của tôi, tuổi thơ là một bức tranh nhiều màu sắc. Mỗi lần mệt mỏi trước cuộc sống xô bồ, nhiều lo toan của tuổi 30, tôi thường ngắm lại bức tranh ấy để được chìm đắm trong miền cổ tích tươi mát, để nhận ra mình thật may mắn khi được cuộc đời ban tặng cho một món quà thật kì diệu. Và quan trọng, tôi luôn tìm ra động lực để có thể bước tiếp trên con đường có không ít chông gai của mình. Người đã thổi hồn vào bức tranh tuổi thơ, hô biến nó trở lên thật đẹp không ai khác chính là bố tôi.
1 tuổi. Bố là người ngày hai chiều đưa tôi đi nhà trẻ. Khi ấy, tôi còn quá nhỏ để có thể nhớ lại rõ nét từng chi tiết. Nhưng cho đến tận bây giờ, hình ảnh chiếc lưng to, vững chãi của bố trên chiếc xe đạp Thống Nhất băng qua con đường làng râm mát bóng tre đến trường vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.
4 tuổi. Tôi hãnh diện vô cùng với bọn trẻ con trong xóm, cảm giác giống như một người nổi tiếng có nhiều “fan” hâm mộ như bây giờ. Đơn giản vì chúng thèm thuồng được thử món đồ chơi xa xỉ của tôi - một chiếc xe cút kít “made in bố” chính hiệu. Có bố là thợ máy sướng thế đấy. Bố đã gom sắt phế liệu lại, chọn đi chọn lại các bộ phận. Và rồi bằng đôi bàn tay khéo léo và tình yêu dành cho cô con gái bé nhỏ, bố đã hàn xì cho tôi một chiếc xe 3 bánh. Khỏi phải nói, tôi đã sung sướng đến dường nào.
5 tuổi. Tôi chán đi xe cút kít và muốn chinh phục chiếc Thống Nhất của bố. Chiếc xe quá to lớn so với tuổi và thân hình còi cọc của tôi. Nhưng được bố cổ vũ, tôi bắt đầu tập dắt và giữ thăng bằng chiếc xe. Dần dần, tôi leo lên ngồi lọt thỏm trên chiếc khung và đập dập dình bằng một chân, còn một chân vẫn phải chống xuống đường cho khỏi đổ. Dù bận đến mấy, chiều nào bố cũng dành thời gian đưa tôi ra chiếc sân ủy ban rộng rãi để tập cho thoải mái.
Có bố giữ đằng sau, tôi đưa cả hai chân lên đạp vòng tròn. Cứ như vậy, bố buông tay ra và tôi tự đi được xe đạp lúc nào không hay. Tất nhiên, việc tập xe không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái như thế, không ít lần tôi ngã túi bụi, xây xát hết cả đầu gối. Những lúc đó, bố xót con gái lắm nhưng tuyệt nhiên bố không cấm tôi đi xe đạp. Bố bảo dần dần sẽ quen hết. Việc tôi biết đi xe đạp khiến lũ trẻ trong xóm cũng háo hức tập theo. Phong trào đi xe đạp của chúng tôi cùng những kỉ niệm ngọt ngào cứ thế đi theo tôi mãi mãi.
Mùa đông năm 6 tuổi. Để thưởng cho những điểm 10 đỏ chót trên những trang vở lớp 1, bố dẫn con gái đi lên tỉnh mua một chiếc áo lông thật ấm như đã hứa trên chiếc xe ba-bet-ta đi mượn. Chiếc áo chùng đến đầu gối, có hai lớp, một lớp kaki bên ngoài màu xanh rêu kéo khóa với hai cái túi vuông to đùng và một lớp lông ấm áp bên trong. Chiếc áo theo tôi đến tận năm tôi học lớp 6. Giở những tấm hình ngày xưa có chiếc áo ấy, lòng tôi ấm áp đến lạ. Nếu như xu hướng thời trang bây giờ quay trở lại thập kỉ 90, chiếc áo lông Đức lại xuất hiện một lần nữa, chắc chắn tôi sẽ diện một cái cho mốt.
Tôi ảnh hưởng nhiều từ tính cách của bố, vui vẻ và cởi mở. Bố yêu văn nghệ và hay hát. Bố gieo vào trong trí óc của tôi những bài ca dao tục ngữ rất hay và ý nghĩa. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bố vừa dắt màn vừa hát cho tôi nghe.
Bố thường cho tôi chơi trò cất vó trên đôi chân nhịp nhàng và uyển chuyển của bố. Thích nhất mỗi lần đi chơi về, tôi thường nũng nịu bắt bố cõng. Hai bố con có rất nhiều sở thích giống nhau, nhất là về khẩu vị ăn uống. Cứ mỗi lần mẹ vắng nhà, thế nào bố cũng xúc trộm gạo nếp của mẹ nấu cho tôi ăn, hoặc được thoải mái ăn cơm trộn với mỡ lợn mà không bị mẹ phàn nàn….Cứ như thế, tôi lớn lên trong vòng tay thương yêu của bố và mẹ, đặc biệt là bố.
Lớn lên rồi trưởng thành, hai bố con không còn thân thiết như lúc tôi còn nhỏ nhưng không phải vì thế mà tình yêu bố dành cho tôi bị vơi đi. Tôi biết điều đó. Chỉ có điều, tôi không thể trở thành người như bố kì vọng, khiến cho bố không thể tự hào, hãnh diện mà khoe với mọi người như hồi tôi còn bé.
Tôi chỉ là một người bình thường, có một công việc bình thường với mức lương còn thấp so với mặt bằng chung của xã hội, lấy một người chồng bình thường và đôi khi hai vợ chồng tôi vẫn còn cần rất nhiều sự trợ giúp của bố mẹ. Tôi ước mình có thể làm được nhiều hơn thế để cho bố vui. Nhưng dù cố gắng đến mấy thì hiện tại tôi vẫn không thay đổi được gì. Tôi chưa có nhà, chưa trả hết nợ với đồng lương ít ỏi của mình, chưa thể báo hiếu bố mẹ bằng kinh tế. Tuy vậy, tôi vẫn luôn tự hào rằng mình sống tốt, mình là người tử tế và sẽ luôn như vậy.
Tôi tin là bố cũng hiểu được điều này và vui với những niềm vui bình dị mà con gái có được. Mặc dù chẳng bao giờ tôi nói một câu tình cảm với bố, nhưng thắm sâu trong trái tim mình, tôi luôn muốn nói rằng “Bố ơi, con yêu bố lắm”.
© Bình An - blogradio.vn
Xem thêm: Mưa Tạnh Tình Tan
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
















