Bình yên trong ký ức
2018-01-07 01:22
Tác giả:
blogradio.vn - Đơn phương không phải là sống chìm trong cô độc một mối tình với ai đó mà chính là cho đi một tình yêu không đòi hỏi đáp trả từ người kia. Cứ mạnh mẽ yêu thôi, cứ mạnh mẽ với chính tình cảm của mình dù kết quả có ra sao, để ta tin rằng tình yêu đơn phương đó vĩnh viễn không hề cô đơn.
Những chiếc lá vàng lặng lẽ thả mình cuốn theo cơn gió thoảng qua. Lại một mùa bằng lăng thay lá, lại một mùa đợi chờ chóng qua. Thảo Mai nhướn thân người mệt mỏi khỏi giường, bước từng bước mệt mỏi về phía khung cửa đang he hé mở, cô thẫn thờ nhìn mọi thứ nhẹ nhàng trôi qua theo nhịp chảy của thời gian.
Đã sáu năm trôi qua, cô vẫn đợi một điều mông lung mơ hồ nào đó mà chính cô cũng chẳng biết. Cô bây giờ như đóa hoa trên cành dần héo rụng với căn bệnh quái ác này. Mái tóc đen tuyền giờ chỉ còn lưa thưa vài sợi, gương mặt xinh xắn của cô giờ đầy những vết ban đỏ quái dị. Cô chẳng muốn ra ngoài, chẳng muốn gặp bất cứ ai, kể cả cậu ấy. Nước mắt lăn dài trên khóe mi cô gái trẻ.
Năm 17 tuổi…
Ngày nắng đẹp, cơn gió mùa thu khẽ lướt qua chạm nhẹ trên mái tóc đen mượt của những cô gái tuổi mới lớn. Sân trường ngày thu rực vàng những tán cây phong rung rinh trước gió. Tiếng cười đùa của những cô cậu học trò đang nô đùa cùng nhau.
Ở một góc nào đó, một cô gái đây cố hết sức trèo lên cành cây không mấy cao nhưng lại chẳng hề dễ dàng với chiếc áo dài trắng. Cuối cùng, cô gái nhỏ cũng nhặt được quả cầu lông một cách thỏa mãn. Cô định theo lối cũ tìm đường men xuống nhưng chẳng may vị trí của cô so với mặt đất lúc này quá xa. Hóa ra, bệnh sợ độ cao của cô cũng vẫn không thể khắc phục được.
Cô luống cuống nhìn mọi người bên dưới với ánh mắt cầu cứu, đôi tay rắn chắc lúc nãy dần run, chẳng còn bám nổi cành cây trong tay.
Cô loay hoay một hồi lâu cuối cùng tiếng chuông báo hiệu giờ vào học cũng reo lên. Mọi người thi nhau kéo về lớp của mình, chẳng ai chú ý đến biểu hiện kì lạ của cô. Nhỏ Liên cũng chẳng thấy đâu. Đám bạn thân của cô thích trêu cô nhưng bây giờ đâu phải là lúc để trêu, cô định gọi theo nhưng cổ họng cô như bị một cái gì đó nghèn nghẹn khiến cô không thể nào cất nên lời.
Cô cố lấy hết can đảm nhìn xuống bên dưới mong tìm được một người ở lại, nhưng rốt cuộc thì chẳng còn ai. Cô đang lây hoây với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, bỗng một giọng nam trầm trầm vang lên:
- Cậu dám trèo cao như vậy mà không có can đảm để leo xuống sao?
Cô lấy lại chút bình tĩnh xoay người nhìn phía dưới tán cây đang khuất tầm nhìn bên trái. Một bạn nam dám người cao cao đang đỉnh đạc nhìn về phía cô lắc đầu cười cười. Cô vừa vui mừng vừa có chút sợ hãi, cô sợ cậu ta sẽ đi mất. Cô thều thào cất giọng gọi:
- Cậu có thể giúp tôi một chút được không?
- Vậy cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?
- Tôi…
- Cậu nhảy xuống đây tôi sẽ đón lấy cậu, được chưa?
Cậu ta nhìn cô khóe môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Gương mặt cô đỏ ửng dưới ánh mặt trời chói chang, cô cố che đi biểu hiện ngượng ngùng trên gương mặt rồi nói tiếp:
- Việc này… nếu để mọi người bắt gặp một đứa con trai với một đứa con gái ôm nhau trong trường thì…
- Vậy cậu cứ tiếp tục ở đấy suy nghĩ vớ vẩn đi, tôi phải vào lớp!
Cậu ta vừa nói vừa quay đầu bỏ đi. Cô bối rối gọi theo, nhưng sự thật là cậu ta đã quyết định bỏ mặc cô không thèm để ý đến nữa. Cô ngước nhìn theo bóng dáng cao cao ấy khuất dần ở cuối sân trường, nước mắt lăn dài.
Giáo viên dường như đã vào lớp, chẳng ai để ý đến sự biến mất của cô kể cả mấy cô bạn thân thích trêu người của cô cũng không đến giúp. Chỉ tại cô ngang bướng từ đầu cá cược với tụi nó rằng mình dám trèo lên lấy quả cầu làm gì để báo hại bị kẹt trên này.
Trước giờ cô luôn là một học sinh tiêu biểu ngoan hiền ở trường, chưa bao giờ phạm lỗi, chưa bao giờ bị viết kiểm điểm trong tình cảnh khống khổ nhất. Nhưng giờ phút này đây, cô chấp nhận một lần làm cô học trò nghịch ngượm, chấp nhận bị thầy giám thị khó tính phạt, cô chỉ mong rằng có ai đó đi ngang qua nhìn thấy cô mà cứu giúp cô lúc này.
Nước mắt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn của cô, nước mắt nhòe cả tầm nhìn, tay chân cô dường như chẳng còn chút sức lực nào sắp trượt khỏi chỗ bám cuối cùng. Bỗng một giọng nói quen quen cất lên từ bên dưới:
- Bây giờ cậu xuống được chưa?
Cô lấy hết dũng cảm khẽ cúi người nhìn xuống nhìn lại một lần nữa, hóa ra là bạn nam lúc nãy. Cậu ta nhìn cô với gương mặt lạnh lùng, tay còn giữ chặt chiếc ghế đẩu vừa tầm với của cô ra hiệu cô bước xuống. Ánh mắt cô lóe lên niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Cô như con búp bê nhỏ chẳng dám nói lời nào cứ thế ngoan ngoãn làm theo lời cậu ta. Cô nắm chặt lấy bờ vai không mấy lớn kia nhẹ nhàng bước từng bậc xuống đất. Cảm giác sợ hãi thoáng chốc như cơn gió thoảng qua nhẹ nhàng vẫy bay. Nơi lồng ngực trái của cô như có cái gì đó rộn lên từng hồi thật náo nhiệt, cảm giác bình yên giữa phố thành nhộn nhịp như dần tan biến như chỉ còn khoảng không phẳng lặng của hai người. Một cảm xúc kì lạ chớm nở trong lòng.
- Cảm ơn cậu! Mình tên là Thảo Mai.
Cô khẽ cất lên với giọng ngượng ngùng. Cậu ta dường như không nghe thấy, lặng lẽ quay đầu bỏ đi. Thoang thoảng trong tiếng gió dường như có giọng nhàn nhạt của ai đó mơ hồ đáp lại:
- Tôi tên Thiên Vũ.
Cuộc đời chính là một dòng chảy vội của thời gian. Những rung động đầu đời cũng chỉ còn là nỗi nhớ trong kí ức vĩnh hằng, nhưng sẽ không bao giờ còn là hiện hữu lặp lại trong dòng chảy thời gian của bất kì ai. Nó chợt đến rồi lạnh lùng bỏ đi như cơn gió mùa thu, vừa lành lạnh vừa se mát diệu kì.
Năm 17 tuổi ấy, cô gặp Thiên Vũ như một định mệnh kì lạ. Dưới góc nhỏ nơi sân trường ấy, cô đã thật sự biết rung động trước một người con trai là như thế, dù cậu ta lạnh lùng ít nói nhưng trái tim cậu ta quả thật ấm áp đến nỗi cô chẳng bao giờ muốn rời xa.
Tình yêu đơn phương ấy của cô cứ âm thầm trong một tình bạn giữa hai người khác giới. Mỗi ngày cùng nhau đến trường, cùng nhau đọc sách, cùng nhau ôn thi, rồi cùng nhau hẹn hò với những đứa bạn sau giờ học. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi mà cô chẳng kịp nhận ra tình cảm cô dành cô cậu ấy dường như qua vượt khỏi sự khống chế của cô tự khi nào.
Ngày tốt nghiệp cấp ba, mỗi người một ngã rẽ riêng trong cuộc đời. Cậu ấy quyết định rời quê hương đến thành phố lớn học đại học. Còn cô, mọi ước mơ hoài bão của cô như hóa thành cát bụi khi cô nhận được kết quả xét nghiệm, cô bị mắc căn bệnh Lupus ban đỏ hệ thống. Một căn bệnh tự miễn, các cơ quan trong thể của cô dần dần bị hệ thống miễn dịch đào thải. Sức khỏe cô yếu dần không còn có thể tiếp tục con đường đại học của mình, và cả tình yêu thầm lặng mà cô dành cho cậu ấy.
Ngày cậu ấy tỏ bày cùng cô, cô hiểu, cô biết tất cả nhưng cô cũng tự biết rằng khi cô đã mắc căn bệnh này thì mọi lời hứa với Thiên Vũ điều là gánh nặng trong tim của cậu ấy và cả cô. Cô không nói lời nào chỉ biết im lặng và để mọi thứ đi về dòng chảy tình bạn như thuở ban đầu. Có lẽ chính giây phút ấy, cô đã sai cho chính hạnh phúc của mình.
Cô rất yêu Vũ, có không phải tình cảm vừa chớm nở như đóa hoa buổi ban mai mà là một tình yêu dài đằng đẳng bấy nhiêu năm qua. Cô chờ cậu ấy tỏ bày, cô chờ được một lần nói ra, nhưng đến cuối cùng một thứ điều vụt tắt.
Ngày cậu ấy rời mảnh đất Tây Nguyên đầy kỉ niệm, cô vẫn im lặng không trả lời về mối quan hệ hai người. Tình yêu ấy của cô vẫn không một lần nói ra, cứ thế im lặng trong nỗi nhớ của riêng cô.
Nhà Thiên Vũ không mấy xa với nhà cô, tháng nào cậu ấy về đều đến thăm cô, rủ cô đi chơi như thời cô còn đi học. Mọi thứ đang diễn ra, mọi thứ cậu ấy làm cho cô dù chỉ đơn thuần như tình bạn bình thường nhưng với cô như một động lực khiến cô chẳng thể nào buông tay tình cảm bao năm của mình.
Mùa hè năm 21 tuổi, Thiên Vũ cùng nhóm bạn đại học về thăm quê. Ánh mắt trời hôm ấy thật rực rỡ nhưng không oi nóng, bởi vùng đất Tây Nguyên này quanh năm đều lành lạnh. Mọi người rủ nhau cắm trại bên ngọn đồi gần nhà. Thảo Mai cũng được mời đi cùng.
Đó chính là lần đầu tiên cô lại tìm được cảm giác có rất nhiều bạn bè ngần mấy năm trời sau khi mỗi người mọi phương, nhóm bạn thời cấp ba của cô dường như mất hết liên lạc, chỉ còn mình Vũ vẫn nhớ đến cô.
Buổi cắm trại ấy mọi người đều tất bật công việc, các cậu con trai thì chia nhau vào núi tìm củi khô, người thì câu cá bên suối. Nhóm các cô gái thì chia nhau trang trí lều. Cô và một cô bạn trong nhóm của Vũ chuẩn bị buổi tối cho mọi người.
Cô nàng tên là Vy, một cô gái Sài thành khá hoạt bát và hòa đồng. Vy biết cô sức khỏe không tốt nên giành hẳn công việc của cô để làm, thi thoảng lại bắt chuyện vài câu với cô cho đở buồn chán, rồi kể cô nghe về chuyện cậu ấy ở Sài Gòn.
Hóa ra lên đại học Thiên Vũ lại cở mở hơn nhiều, chẳng còn dáng vẻ cậu con trai năm nào lạnh lùng với một cô gái yếu đuối như cô. Cô nhìn theo dáng người cao cao của cậu ấy đang vui vẻ cùng mọi người. Đã lâu rồi cô chưa thấy cậu cấy cười rạng rỡ đến thế. Cô chợt nhận ra cậu ấy không còn giống Thiên Vũ ngày nào cô quen biết, không còn là cậu con trai năm nào trên góc sân trường đầy nắng, khoảng cách giữa hai người giờ đây dường như đã ngày càng xa cách.
- Các cậu, bọn mình lên đồi hái quả rừng nhé!
Vy hăng hái chạy đến chỗ Mai nắm tay cô, gọi khẽ:
- Vũ gọi bọn mình đi hái quả kìa, cậu có muốn đi không?
- Mình…
- Cậu ấy mắc bệnh sợ độ cao đấy. Cậu ấy sẽ không đi đâu.
Vũ nhìn cô mỉm cười bước tới chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô nói tiếp:
- Cậu ở yên đây nhé, bọn mình sẽ quay lại ngay.
Ánh hoàng hôn dần tắt lịm, tiếng chim rừng gọi bầy về tổ vang lên. Mọi người vui vẻ leo lên sườn đồi không mấy cao nhưng rất cao với một người vốn sợ độ cao như cô. Xa xa cô trông thấy dáng cậu ấy dìu Vy bước xuống cành cây không mấy to, ánh mắt cậu ta nhìn Vy thật ấm áp. Ánh mắt ấy quả thật chẳng giống lúc dành cho cô, ân cần dịu dàng đến thế.
Hóa ra chuyện mọi người hay đùa với nhau hai người họ là một cặp là có thật. Dù rằng cả hai không thừa nhận nhưng chính cô cũng không thể dối được lòng mình rằng vốn dĩ mối quan hệ của cô và cậu ấy vẫn chỉ là mơ hồ.
Cô chợt nghĩ đến tình cảm của mình, tim chợt loạn đi vài nhịp. Rốt cuộc bao nhiêu năm qua dù rằng mối quan hệ giữa hai người vẫn không rõ ràng, vẫn chỉ là một mối quan hệ giữa hai người bạn thân khác giới, nhưng cô vẫn muốn một lần được nói yêu cậu ấy. Thế nhưng cô chẳng đủ dũng cảm.
Vũ không nói gì về mối quan hệ giữa họ sau ngày cậu ấy bày tỏ cùng cô, nhưng cậu ấy chưa bao giờ tránh mặt cô, chưa bao giờ muốn xa rời cô. Cô không biết gọi nhưng quan tâm của cậu ấy với cô là gì, gọi những ân cần mà cậu ấy dành cho cô ngần mấy năm trời kia rốt cuộc ra sao. Nhưng tình cảm cô dành cho cậu ấy mãi mãi là sự thật.
Hóa ra, tình cảm cất giữ trong lòng không phải là hạnh phúc mà chỉ là nỗi đau của riêng một người. Cô không có quyền trách bất kì ai, cô cũng không có tư cách trách Vy, bởi chính cô không đủ dũng cảm nói ra tình cảm của mình, cô chỉ có thể lặng lẽ ở một góc nào đó dõi theo cậu ấy, dù rằng giờ đây trong tim cậu ấy đã tồn tại một hình bóng khác chẳng phải là cô.
Nước mắt ngưng đọng nơi khóe mi, những tiếng nhấc trong cất thành lời cứ thế nghẹn lại trong lòng. Mọi cố gắng bao nhiêu năm qua của cô để chống lại căn bệnh của mình để mong được bên cạnh cậu ấy gần hơn, lâu hơn nhưng rốt cuộc khoảng cách giữa hai người vẫn quá xa. Cô mơ hồ trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình chìm vào bóng tối tự khi nào.
Ánh nắng rọi qua khe cửa sổ như đánh thức cô sau một giấc ngủ dài. Cô khẽ nheo mày nhìn mọi thứ xung quanh. Cô chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua, mà cũng không phải đêm qua, cô cũng không nhớ rõ khi nào. Cô chỉ biết mình rất mệt rồi mơ hồ ngất lịm và lúc này cô đã trở lại căn phòng đầy mùi thuốc quen thuộc của bệnh viện.
Sức khỏe của cô ngày càng yếu dần, cô dường như không còn chống đỡ được nữa. Hôm trước ngày Vũ trở về Sài thành để hoàn thành năm cuối cùng đại học, cậu ấy quay lại thăm cô rất lâu, còn kể cho cô nghe về rất nhiều chuyện, trong đó còn có câu chuyện về Vy.
Mỗi câu nhắc đến Vy, cậu ấy dường như rất hạnh phúc, gương mặt nở lên một nụ cười ấm áp khiến cô cũng có phần ganh tỵ. Quả thật, thời gian có thể thay đổi mọi thứ, thay đổi cả cảm xúc của một người, nhưng nó không hề chừa chỗ cho một ai đó chờ đợi nhau.
Đơn phương thì đến cuối cùng cũng chỉ có thể là đơn phương. Tình yêu không thể nói ra thì đến sau cùng cũng chỉ là nỗi nuối tiếc cho người chôn giấu. Lẽ ra cô có thể mạnh mẽ nói ra tình cảm của mình, nhưng cô biết căn bệnh của cô thế nào, cô không đủ tư cách để yêu cầu cậu ấy bên cạnh mình những tháng ngày cuối cùng hay cũng chỉ là bận tâm cho cậu ấy sau này. Đơn phương thôi cứ mãi để là tình cảm của riêng cô và cô cũng chỉ muốn âm thầm chúc phúc cho cậu ấy.
Giờ đây, chỉ còn mình cô ngồi trong căn phòng lạnh lẽo ngắm nhìn từ chiếc là vàng lặng lẽ rơi. Cây có thể thay lá vàng để nảy lộc xanh, nhưng cuộc đời cô đã chẳng còn có thể nở xanh như vậy. Cô rất nhớ cậu ấy.
Đã hơn một năm trôi qua, cô nhận được tin của cậu ấy thông qua một người bạn cũ. Cậu ấy sau khi tốt nghiệp đã ở lại Sài Gòn làm việc và chuẩn bị kết hôn cùng Vy. Cô cũng không còn lý do gì để chờ mong cậu ấy sẽ đến thăm cô. Cô cũng không muốn Vũ nhìn thấy gương mặt xấu xí này của mình, cô chỉ muốn cậu ấy có thể nhớ mãi gương mặt xinh đẹp hồn nhiên của cô ngày nào mới gặp, có lẽ trong kí ức cậu ấy cũng có thể nhớ một chút gì đó về cô.
Cô mệt nhoài cố bước từng bước về giường, mơ hồ chìm vào giấc ngủ sâu trong nỗi tuyệt vọng của chính mình. Trong mơ cô nhìn thấy các bạn. Mọi người vẫn vui vẻ như ngày nào, lúc đó cô vẫn còn vui đùa chạy nhảy như mọi người, mọi thứ như chẳng lưu mờ chút nào.
Xa xa, cô còn nghe rõ tiếng của Vũ đang gọi cô, giọng cậu ấy thật ấm áp như mọi khi, nước mắt lăn dài. Cô mơ hồ cố mở thật to đôi mắt đang mờ dần của mình, cô nhìn thấy Thiên Vũ, gương mặt cậu ấy vẫn điển trai như ngày nào.
Căn bệnh cô trở nặng, thị lực của cô ngày càng yếu hơn. Cô chẳng thể nhìn thứ gì rõ. Nhưng lúc này đây, cô muốn dùng hết khả năng của mình nhìn thật kĩ cậu ấy, cô không muốn khi tỉnh dậy lại quên mất cậu ấy. Cô đưa tay lên cao một chút khẽ muốn chạm vào gương mặt của cậu ấy…một lần. Cô thều thào nói:
- Cậu sao vậy, tại sao cậu lại khóc?
Vũ nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, giọng nghèn nghẹn đáp lại:
- Tôi không khóc…
- Có phải tôi đang mơ không, cậu đến gặp tôi? Tôi rất sợ khi thức dậy sẽ không còn nhìn thấy cậu nữa, tôi thật sự rất nhớ cậu.
- Không phải mơ đâu, tôi về đây thăm cậu đấy, cậu phải nhanh chóng khỏe lại nhé.
- Nếu tôi khỏe lại, tôi muốn lần sau cậu có thể đưa tôi theo lên đồi hái quả nhé, tôi không muốn lần nào đi cậu cũng bỏ tôi lại một mình ở dưới đồi, tôi rất buồn.
- Được, tôi hứa với cậu.
Vũ dìu cô ngồi dậy tựa vào lòng mình. Hơi thở của cô yếu ớt như chiếc lá trên cành sắp rơi theo gió. Bàn tay lạnh lẽo của cô nắm chặt lấy tay Vũ, nụ cười chợt nở trên gương mặt tiều tụy của cô. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc đến vậy, có lẽ đây sẽ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong cuộc đời ngắn ngủi của cô.
- Cậu có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau như thế nào không?
- Tất nhiên là nhớ.
- Tại sao cậu lại giúp tôi?
- Tôi lúc nhỏ cũng sợ độ cao nên tôi hiểu cảm giác của cậu, với lại cậu cũng là một người rất thú vị mà tôi biết.
- Cậu biết tôi?
- Phải, từ rất lâu rồi.
Vũ nhìn cô nở nụ cười đau đớn. Cậu ta biết đến cô trong một lần hội trại ở trường, cô là một cô gái năng động và đáng yêu. Hôm đó lớp của cô dự thi bóng đá nam, nhưng có bạn nam lớp cô đột ngột bị bệnh không thể tham gia được. Cô xin ban tổ chức cho mình thay thế, trông một cô gái nhỏ nhắn cùng một đám con trai chạy trong sân bóng thật thú vị. Vũ đã chú ý đến cô tự khi ấy.
- Thật ra tôi có một chuyện muốn nói với cậu. Từ rất lâu rồi, tôi đã thích cậu, thích cậu rất nhiều.
- Tôi biết.
- Sao cậu lại biết?
- Hôm qua tôi đến nhà cậu, mẹ cậu đã cho tôi xem nhật kí của cậu. Cậu ngốc thật đấy, tại sao trước kia cậu không nói với tôi.
- Tôi rất muốn nói với cậu, nhưng khi tôi biết tôi mắc bệnh tôi không muốn nói ra, tôi không muốn trở thành áp lực của cậu. Nhưng đơn phương với cậu, tôi cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.
- Cậu đúng là ngốc thật mà. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ cậu không muốn chấp nhận tình cảm của tôi, tôi đã cố quên đi cậu thật nhiều lần, muốn rời cậu thật xa, nhưng cuối cùng tôi vẫn không làm.
- Cậu biết thì thế nào, không biết thì thế nào, dù gì chúng ta cũng không thể bên nhau.
Mai nhìn những chiếc lá cuối cùng rơi xuống, lòng cô thắt lại. Tình cảm trao đi lúc tuổi xuân ngây dại những tưởng như gió thoảng mây bay nhưng hóa ra vô tình đã dâng tặng cả con tim của mình, để rồi tự làm trái tim mình đầy sẹo khi tình cảm kia tự chính cô lại chôn đi thật sâu trong đáy lòng, bởi cô không can đảm đến đón nhận lời đáp lại của người kia.
- Dù bây giờ thế nào đi chăng nữa, cũng đã không thể quay lại, tôi không hối hận vì đã chọn im lặng, tôi không mong cậu sẽ yêu tôi nhưng cậu có thể hứa với tôi rằng cậu sẽ không quên tôi chứ?
- Được.
Vũ lặng lẽ gật đầu đồng ý. Mọi thứ đã chóng qua, họ không thể quay lại. Dù rằng có duyên gặp gỡ trong cuộc đời này thì đến cuối cùng cũng không có phận để bên nhau. Vậy cố nuối tiếc làm chi những thứ đã qua mà hay thản nhiên chấp nhận những thứ hiện hữu quanh mình. Mai nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay Vũ mỉm cười nói tiếp:
- Cuộc sống của cậu giờ không còn là của riêng cậu nữa, Vy là một cô gái tốt, có cô ấy bên cạnh cậu tôi thật sự rất vui, cậu hãy trân trọng cô ấy, nhất định phải sống thật hạnh phúc, hạnh phúc luôn cả phần của tôi nữa nhé.
- …
- Vũ à, chúng ta hãy yêu thật bình yên trong kí ức của nhau thôi nhé!
Cô tựa thân người không còn sức lực vào lòng cậu ấy, cô không còn thấy lạnh nữa. Bóng tối cô cũng không sợ, bên cạnh cậu ấy cô không còn sợ bất kì điều gì nữa. Cô mãn nguyện mỉm cười cho tất cả mọi thứ. Đến cuối cùng, cô cũng có thể mạnh mẽ nói ra trái tim mình, mạnh mẽ đối diện với tình cảm của cậu ấy. Cô an yên yên giấc trong vòng tay của người cô yêu ngần mấy năm qua…thật hạnh phúc.
Đôi lúc, tình yêu cũng không cần phải rực rỡ như đóa hoa mùa xuân, cũng không cần phải mãnh liệt như cái nắng mùa hạ mà chỉ cần bình yên bên nhau, bình yên yêu nhau mới chính là hạnh phúc.
Cuối cùng mùa thu cũng đã đi qua, mùa thu không bao giờ trở lại nữa. Thảo Mai yên giấc mãi mãi nơi bầu trời Tây Nguyên sinh ra cô. Vũ và Vy cũng kết hôn sau đó, họ cũng có một gia đình hạnh phúc ở đất Sài thành.
Mùa thu ba năm sau, Vũ trở lại Tây Nguyên với quyển nhật kí của Mai. Ngôi mộ của Mai nằm bên một triền đồi thoai thoải dưới một tán sim rừng thơ mộng. Vũ mang vài quả rừng đặt lên nắm mồ của Mai, Vũ cứ im lặng đứng đấy thật lâu.
Cô bạn hoạt bát năm nào của cậu giờ chỉ im lặng giữa núi rừng, không bày trò nghịch phá, cũng không suốt ngày kêu ca bên tai cậu. Những kí ức về Mai ùa về trong tâm trí cậu như mọi thứ vừa xảy ra hôm qua, lòng Vũ trống vắng hẳn, nước mắt lăn dài trên đôi gò má của cậu.
Đơn phương không phải là sống chìm trong cô độc một mối tình với ai đó mà chính là cho đi một tình yêu không đòi hỏi đáp trả từ người kia. Cứ mạnh mẽ yêu thôi, cứ mạnh mẽ với chính tình cảm của mình dù kết quả có ra sao, để ta tin rằng tình yêu đơn phương đó vĩnh viễn không hề cô đơn.
Cơn gió nhẹ thoáng qua mang theo cả hương rừng xào xạc, tiếng suối chảy róc rách như một vũ điệu của thiên nhiên, như nỗi nhớ nhung của người ở lại. Hóa ra, tình yêu thầm lặng hướng về ai đó, có lẽ đến cuối cùng cũng không hẳn sẽ có một cái kết viên mãn nhưng chỉ cần ta là một hồi ức đẹp trong cuộc đời ai đó…là đủ. Vũ đặt nhẹ quyển nhật kí lên tấm bia còn mùi sơn mới, giọng nghèn nghẹn gọi:
- Chẳng phải cậu muốn được cùng tôi hái quả rừng sao, chúng ta sẽ cùng đi nhé!
© Yumi Lê – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết CHỈ MUỐN YÊU NHAU BÌNH YÊN THÔI. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận, nhất nút "Bình chọn" ở chân bài viết và chia sẻ lên các mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi viết mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu
Phụ nữ giàu sang phú quý đều có 3 nét tướng này trên khuôn mặt: Ai có 1/3 cũng nhiều phúc nhiều lộc
Hãy cùng xem bạn có hay không nhé.