Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bình yên nhé, những yêu thương ngày cũ…

2014-09-08 01:40

Tác giả:


Yêu 24/7 - Lau khô dòng nước mắt. Em đón ánh nắng ngập tràn của một tháng 8 bình yên nhuộm vàng đường chân trời xa mãi. Nơi ấy, có cánh chim trở về sau mùa tránh rét ở phương nam. Cũng như em, thôi chạy trốn những lạnh căm từ sâu thẳm đáy lòng, tự dặn mình phải kiên cường lên mà bước tiếp. Bao năm qua, anh sống có tốt không? Liệu có một lúc nào đó, ở một quán cà phê xa lạ, anh ngồi nhìn mưa bay qua khung cửa và nghĩ đến em không? Và lúc này đây, lòng em cảm thấy bình yên đến lạ, bình yên nghĩ đến anh, bình yên nhớ về những yêu thương ngày cũ.

***

Cuối ngày nắng tắt. Lòng hoang hoải nhìn hoàng hôn buông xuống cho đến khi bóng dương cô tịch tắt lịm nơi cuối đường chân trời xa xôi.

Em ngỡ ngàng.

Em chông chênh kiếm tìm anh trong miền nhớ xa vắng.

Trái tim bàng hoàng, hoang mang và hoảng hốt.

Em nhớ anh, người cũ à…

Đã từng có lúc tim em như bị ai bóp chặt, chặt đến nỗi không dám thở mạnh, đưa tay đặt lên ngực trái, cảm nhận từng cơn đau âm ỉ tê dại như ngàn vạn mũi kim đâm.

Đã từng có lúc, vô tình nhớ đến anh, hàng mi ướt nhòe.

Đã từng có lúc, giận hờn, oán tránh.

Đã từng, rất nhiều lần, cố quên mà sao nỗi nhớ chưa một phút nguôi ngoai.

Em vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh. Chàng trai có nụ cười tỏa nắng đã hút hồn một con bé lớp 12 ngô nghê bước vào giảng đường Đại học, gương mặt còn mệt nhoài của những ngày bận rộn thi cử, con bé khờ khạo chưa một lần biết yêu là gì. Giữa thành phố phồn hoa và xa lạ ấy, anh đến bên, cho em một chỗ dựa…

ký ức

Anh còn nhớ không? Những con đường chở nỗi buồn chúng ta từng đi qua. Nắng chiều nhảy nhót bên những hàng cây rất tím. Khung trời mờ xa. Nụ hôn anh trao vội, em nghe bên tai mình tiếng nước chảy rất nhẹ.

Anh còn nhớ không? Những câu nói quan tâm, những tin nhắn yêu thương ngọt ngào như vẫn còn quanh đây, ngập tràn tâm trí em. Công việc khiến anh phải thường xuyên đi xa, anh đã luôn lo lắng cho em, sợ em không biết tự chăm sóc mình.

Anh còn nhớ không? Quán xưa ấy, vẫn là thói quen cũ, con người cũ, một ly cà phê đen không đường. Em nhăn mặt, lén bỏ thêm ít đường vào ly cà phê anh uống cho nó bớt đắng. Anh cười hiền từ “Bé ngốc, anh quen rồi, và thích vị như vậy”.

Ngày anh và chị đến với nhau vì đứa con chưa thành hình của hai người. Tim em đau lắm. Đau đến chết đi được. Không anh, em còn lại một mình. Một mình lang thang những ngày nhiều gió. Một mình lặng lẽ trên những cánh đồng, dòng sông. Một mình ngơ ngẩn góp nhặt từng kỷ niệm cứ ngỡ chỉ là hạnh phúc. Ai biết một ngày chia ly, kỷ niệm là thương đau không gì hàn gắn.

Không anh, em một mình bước trong cơn mưa hòa với nỗi đau và những giọt nước mắt mặn chát. Một mình lắng nghe tim thổn thức. Một mình tự nói với mình “Tim ngoan, rồi sẽ ổn thôi mà”.

Không anh. Em tìm đến quán quen và nhấm nháp ly cà phê đen không đường như cái cách mà anh bảo, cà phê đen như vị của cuộc sống, vị ngọt lan tỏa trong vị đắng. Và bây giờ em đã thấm thía hết cả những ngọt đắng trong cuộc tình của chúng mình anh ạ!

Đã biết bao lần nỗi đau trong em như vỡ òa với tất cả hờn giận, trách móc, thậm chí là hận thù. Chẳng hiểu nổi bản thân mình muốn gì, chỉ có thể lý giải rằng, có lẽ nếu không yêu anh nhiều thì em đã không hận thù như vậy phải không? Chỉ cần trả lại cho em chính em thôi. Để em được là chính mình của những ngày chưa yêu anh. Để không khi nào em nhận ra em đang ngoài kia lúc nửa đêm, trên những con đường mình từng đi qua. Để không khi nào em đứng chết lặng giữa đám đông, vì bất chợt nhìn thấy dáng ai đó giống anh. Nghẹn ngào, ngước mắt lên nhìn trời, mỉm cười, vì đã hứa với anh không khóc.

Ngày ấy anh đi rồi, một người bạn của anh tìm đến em, em không nói cho anh biết, cũng không cần phải nói nữa mà, đúng không anh? Người ấy nói muốn che chở cho em, không muốn em phải chịu đựng những tổn thương như thế. Em nhếch mép cười buồn: “Đàn ông còn có thể tin sao?”

Người ấy thật tốt, vẫn lẳng lặng đi bên em, bao dung em. Còn em, lắng lòng trong nỗi đau và những giọt nước mắt, chẳng thể mở lòng đón nhận những yêu thương khác dành cho mình.

Năm tháng đi qua rồi, em gói ghém những ký ức còn vẹn nguyên những kỷ niệm chưa phai phôi vào nỗi nhớ muộn màng… Chỉ còn lại một mảng màu sáng tối, đen trắng mà em chẳng kịp định hình để rồi phải nhắm mắt vượt qua, cho bước chân cứ mãi chông chênh kiếm tìm thứ hạnh phúc xa vời.

Anh xa rồi, những yêu thương ngày cũ. Để em bơ vơ lạc lõng giữa dòng người ồn ã kiếm tìm những bình yên đã vụn vỡ. Em khóc, dòng nước mắt lặng câm nén những tiếng thở dài chua xót. Em nhớ lắm, dáng ai hao gầy trong dòng mưa trắng xóa, bước đi lẻ loi trên con đường chở đầy kỷ niệm buồn, những kỷ niệm tung tóe như mưa vỡ, khắc khoải in hằn trong đáy mắt những đơn côi, những hờn giận. Em nhớ lắm, bức tường loang lổ những vết khắc trái tim, nhớ một ánh mắt ngập tràn những thương yêu, mong chờ, nhớ cái nắm tay của ai đó siết chặt. Bàn tay lọt thỏm trong tay, cảm giác chở che, nâng đỡ. Nhưng hôm nay, tất cả chỉ còn là hoài niệm một thời xưa cũ như giấc mộng buồn. Những nỗi nhớ chẳng thể gọi tên ấy, em dành riêng anh đó! Anh liệu có đợi em nơi phía cuối con đường, nơi mưa tan, nắng lên, có cầu vồng rất đẹp dưới tán cây xanh thẳm, không gian cao và xa vời vợi. Em nghe tiếng anh gọi tên mình, em bước nhanh hơn trên con đường trơn dốc, để rồi lại tự mình huyễn hoặc mình mà đón lấy những hụt hẫng, chơi vơi…

bình yên nhé

Có những con đường đã đi rồi không thể quay trở lại, có những cái buông tay chẳng thể nào níu giữ. Ừ thì thôi nhé! Em trả anh về với vùng trời xa có cánh chim tự do bay lượn, có yêu thương không dành cho riêng em, có ai đó nói yêu một ai đó, những lời yêu khiến trái tim em thêm một lần đớn đau. Ừ thì thôi nhé! Em sẽ quên anh. Trái tim yếu mềm khiến đôi chân em như quỵ ngã, nhưng lý trí bảo rằng, em hãy mạnh mẽ lên, mỉm cười và chờ đón tất cả. Phải chăng định mệnh đã an bài cho em những tổn thương như thế khi gặp anh?

Lau khô dòng nước mắt. Em đón ánh nắng ngập tràn của một tháng 8 bình yên nhuộm vàng đường chân trời xa mãi. Nơi ấy, có cánh chim trở về sau mùa tránh rét ở phương nam. Cũng như em, thôi chạy trốn những lạnh căm từ sâu thẳm đáy lòng, tự dặn mình phải kiên cường lên mà bước tiếp. Em mỉm cười, bước ra giữa con đường trải đầy nắng. Có ai đó vội vã nên va vào em, cuốn sổ đầy những dòng mực tím rơi xuống, đưa tay nhẹ nhàng nhặt lên một nhành hoa ép vội, em thả chúng vào hư vô, bắt đầu với một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, sẽ không còn có anh và nước mắt…


Bảy năm trôi qua rồi. Bảy năm trước, anh bảo em già quá, con bé 18 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh. Bảy năm sau, con bé 18 tuổi của anh bây giờ đã 25 tuổi, nhưng anh không còn ở bên để thấy con bé vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay.

Bao năm qua, anh sống có tốt không? Từ ngày anh đi, ngoài tin về cô công chúa nhỏ đã chào đời của anh chị, em không còn nghe bất cứ điều gì về anh, cũng không biết anh đang ở đâu trong bảy tỉ người trên Trái Đất này. Liệu có một lúc nào đó, ở một quán cà phê xa lạ, anh ngồi nhìn mưa bay qua khung cửa và nghĩ đến em không? Em thì chưa quên anh, nhưng em sẽ quên nỗi đau này. Và lúc này đây, lòng em cảm thấy bình yên đến lạ, bình yên nghĩ đến anh, bình yên nhớ về những yêu thương ngày cũ.

· Vũ Hồng Ánh



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

'Biến thể của cô đơn' trong thời đại công nghệ

“Biến thể của cô đơn” là tác phẩm nói về sự mất kết nối với chính mình. Đây là thời đại chúng ta sống quá nhanh, bị nhiều thứ chi phối, từ đó mất khả năng hiểu về tâm hồn mình.

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Thanh xuân ấy chúng ta đã bỏ lỡ nhau

Chúng ta kết thúc trong sự tiếc nuối của mọi người xung quanh, trong sự tiếc nuối của cô gái đã yêu cậu bằng cả sự chân thành. Còn cậu, cậu có tiếc nuối cô gái đã dạy cậu cách yêu, có tiếc nuối cô gái mà cậu đã từng làm tổn thương đến đau lòng không?

Em và hạ

Em và hạ

Mùa hè em là nắng, Là gió và là em Là khi trong em đó Còn sống khi hạ về

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

back to top