Bình yên nhé, những yêu thương ngày cũ…
2014-09-08 01:40
Tác giả:
Cuối ngày nắng tắt. Lòng hoang hoải nhìn hoàng hôn buông xuống cho đến khi bóng dương cô tịch tắt lịm nơi cuối đường chân trời xa xôi.
Em ngỡ ngàng.
Em chông chênh kiếm tìm anh trong miền nhớ xa vắng.
Trái tim bàng hoàng, hoang mang và hoảng hốt.
Em nhớ anh, người cũ à…
Đã từng có lúc tim em như bị ai bóp chặt, chặt đến nỗi không dám thở mạnh, đưa tay đặt lên ngực trái, cảm nhận từng cơn đau âm ỉ tê dại như ngàn vạn mũi kim đâm.
Đã từng có lúc, vô tình nhớ đến anh, hàng mi ướt nhòe.
Đã từng có lúc, giận hờn, oán tránh.
Đã từng, rất nhiều lần, cố quên mà sao nỗi nhớ chưa một phút nguôi ngoai.
Em vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp anh. Chàng trai có nụ cười tỏa nắng đã hút hồn một con bé lớp 12 ngô nghê bước vào giảng đường Đại học, gương mặt còn mệt nhoài của những ngày bận rộn thi cử, con bé khờ khạo chưa một lần biết yêu là gì. Giữa thành phố phồn hoa và xa lạ ấy, anh đến bên, cho em một chỗ dựa…

Anh còn nhớ không? Những con đường chở nỗi buồn chúng ta từng đi qua. Nắng chiều nhảy nhót bên những hàng cây rất tím. Khung trời mờ xa. Nụ hôn anh trao vội, em nghe bên tai mình tiếng nước chảy rất nhẹ.
Anh còn nhớ không? Những câu nói quan tâm, những tin nhắn yêu thương ngọt ngào như vẫn còn quanh đây, ngập tràn tâm trí em. Công việc khiến anh phải thường xuyên đi xa, anh đã luôn lo lắng cho em, sợ em không biết tự chăm sóc mình.
Anh còn nhớ không? Quán xưa ấy, vẫn là thói quen cũ, con người cũ, một ly cà phê đen không đường. Em nhăn mặt, lén bỏ thêm ít đường vào ly cà phê anh uống cho nó bớt đắng. Anh cười hiền từ “Bé ngốc, anh quen rồi, và thích vị như vậy”.
Ngày anh và chị đến với nhau vì đứa con chưa thành hình của hai người. Tim em đau lắm. Đau đến chết đi được. Không anh, em còn lại một mình. Một mình lang thang những ngày nhiều gió. Một mình lặng lẽ trên những cánh đồng, dòng sông. Một mình ngơ ngẩn góp nhặt từng kỷ niệm cứ ngỡ chỉ là hạnh phúc. Ai biết một ngày chia ly, kỷ niệm là thương đau không gì hàn gắn.
Không anh, em một mình bước trong cơn mưa hòa với nỗi đau và những giọt nước mắt mặn chát. Một mình lắng nghe tim thổn thức. Một mình tự nói với mình “Tim ngoan, rồi sẽ ổn thôi mà”.
Không anh. Em tìm đến quán quen và nhấm nháp ly cà phê đen không đường như cái cách mà anh bảo, cà phê đen như vị của cuộc sống, vị ngọt lan tỏa trong vị đắng. Và bây giờ em đã thấm thía hết cả những ngọt đắng trong cuộc tình của chúng mình anh ạ!
Đã biết bao lần nỗi đau trong em như vỡ òa với tất cả hờn giận, trách móc, thậm chí là hận thù. Chẳng hiểu nổi bản thân mình muốn gì, chỉ có thể lý giải rằng, có lẽ nếu không yêu anh nhiều thì em đã không hận thù như vậy phải không? Chỉ cần trả lại cho em chính em thôi. Để em được là chính mình của những ngày chưa yêu anh. Để không khi nào em nhận ra em đang ngoài kia lúc nửa đêm, trên những con đường mình từng đi qua. Để không khi nào em đứng chết lặng giữa đám đông, vì bất chợt nhìn thấy dáng ai đó giống anh. Nghẹn ngào, ngước mắt lên nhìn trời, mỉm cười, vì đã hứa với anh không khóc.
Ngày ấy anh đi rồi, một người bạn của anh tìm đến em, em không nói cho anh biết, cũng không cần phải nói nữa mà, đúng không anh? Người ấy nói muốn che chở cho em, không muốn em phải chịu đựng những tổn thương như thế. Em nhếch mép cười buồn: “Đàn ông còn có thể tin sao?”
Người ấy thật tốt, vẫn lẳng lặng đi bên em, bao dung em. Còn em, lắng lòng trong nỗi đau và những giọt nước mắt, chẳng thể mở lòng đón nhận những yêu thương khác dành cho mình.
Năm tháng đi qua rồi, em gói ghém những ký ức còn vẹn nguyên những kỷ niệm chưa phai phôi vào nỗi nhớ muộn màng… Chỉ còn lại một mảng màu sáng tối, đen trắng mà em chẳng kịp định hình để rồi phải nhắm mắt vượt qua, cho bước chân cứ mãi chông chênh kiếm tìm thứ hạnh phúc xa vời.
Anh xa rồi, những yêu thương ngày cũ. Để em bơ vơ lạc lõng giữa dòng người ồn ã kiếm tìm những bình yên đã vụn vỡ. Em khóc, dòng nước mắt lặng câm nén những tiếng thở dài chua xót. Em nhớ lắm, dáng ai hao gầy trong dòng mưa trắng xóa, bước đi lẻ loi trên con đường chở đầy kỷ niệm buồn, những kỷ niệm tung tóe như mưa vỡ, khắc khoải in hằn trong đáy mắt những đơn côi, những hờn giận. Em nhớ lắm, bức tường loang lổ những vết khắc trái tim, nhớ một ánh mắt ngập tràn những thương yêu, mong chờ, nhớ cái nắm tay của ai đó siết chặt. Bàn tay lọt thỏm trong tay, cảm giác chở che, nâng đỡ. Nhưng hôm nay, tất cả chỉ còn là hoài niệm một thời xưa cũ như giấc mộng buồn. Những nỗi nhớ chẳng thể gọi tên ấy, em dành riêng anh đó! Anh liệu có đợi em nơi phía cuối con đường, nơi mưa tan, nắng lên, có cầu vồng rất đẹp dưới tán cây xanh thẳm, không gian cao và xa vời vợi. Em nghe tiếng anh gọi tên mình, em bước nhanh hơn trên con đường trơn dốc, để rồi lại tự mình huyễn hoặc mình mà đón lấy những hụt hẫng, chơi vơi…

Có những con đường đã đi rồi không thể quay trở lại, có những cái buông tay chẳng thể nào níu giữ. Ừ thì thôi nhé! Em trả anh về với vùng trời xa có cánh chim tự do bay lượn, có yêu thương không dành cho riêng em, có ai đó nói yêu một ai đó, những lời yêu khiến trái tim em thêm một lần đớn đau. Ừ thì thôi nhé! Em sẽ quên anh. Trái tim yếu mềm khiến đôi chân em như quỵ ngã, nhưng lý trí bảo rằng, em hãy mạnh mẽ lên, mỉm cười và chờ đón tất cả. Phải chăng định mệnh đã an bài cho em những tổn thương như thế khi gặp anh?
Lau khô dòng nước mắt. Em đón ánh nắng ngập tràn của một tháng 8 bình yên nhuộm vàng đường chân trời xa mãi. Nơi ấy, có cánh chim trở về sau mùa tránh rét ở phương nam. Cũng như em, thôi chạy trốn những lạnh căm từ sâu thẳm đáy lòng, tự dặn mình phải kiên cường lên mà bước tiếp. Em mỉm cười, bước ra giữa con đường trải đầy nắng. Có ai đó vội vã nên va vào em, cuốn sổ đầy những dòng mực tím rơi xuống, đưa tay nhẹ nhàng nhặt lên một nhành hoa ép vội, em thả chúng vào hư vô, bắt đầu với một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, sẽ không còn có anh và nước mắt…
Bảy năm trôi qua rồi. Bảy năm trước, anh bảo em già quá, con bé 18 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh. Bảy năm sau, con bé 18 tuổi của anh bây giờ đã 25 tuổi, nhưng anh không còn ở bên để thấy con bé vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay.
Bao năm qua, anh sống có tốt không? Từ ngày anh đi, ngoài tin về cô công chúa nhỏ đã chào đời của anh chị, em không còn nghe bất cứ điều gì về anh, cũng không biết anh đang ở đâu trong bảy tỉ người trên Trái Đất này. Liệu có một lúc nào đó, ở một quán cà phê xa lạ, anh ngồi nhìn mưa bay qua khung cửa và nghĩ đến em không? Em thì chưa quên anh, nhưng em sẽ quên nỗi đau này. Và lúc này đây, lòng em cảm thấy bình yên đến lạ, bình yên nghĩ đến anh, bình yên nhớ về những yêu thương ngày cũ.
· Vũ Hồng Ánh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Những ngày chênh vênh
Những buổi chuyện trò với nhỏ bạn tuy ít nhưng luôn khiến mình suy nghĩ nhiều. Mình thấy chênh vênh ghê gớm, nhưng rồi thì lòng mình cũng chững lại, để biết rằng mình cần phải làm gì.

Lời hẹn của con
Cho con được thêm lần nữa tự hào con là con của mẹ, con của một bác sĩ tận tậm tận lòng với mọi người. Con là con của ba, một chiến sĩ bộ đội đang canh gác ngoài biên cương xa xôi.

Tình yêu của mẹ
Đến bây giờ tóc của mẹ đã điểm bạc sương pha Các vết chân chim hằn đầy đôi mắt mẹ Năm ngón tay run không còn như thời son trẻ Vai mẹ gầy con bỗng thấy xót xa

Lời yêu
Tôi vẫn thường nghe một câu nói như này tuổi 17,18 ấy cái gì cũng có chỉ không có đủ dũng khí để nói thích một người. Đúng vậy, mãi cho đến khi sắp tốt nghiệp tôi vẫn không bày tỏ lòng mình với cậu ấy. Khi đó vào bữa tiệc chia tay cuối năm tôi ngồi cách cậu ấy không xa chỉ biết lặng lẽ ngắm nhìn cậu.

Bước tiếp sau một mối tình tan vỡ
Kết thúc một mối tình là một vết thương chưa lành lại bị xẻ thêm một vết rách. Tôi nhận thức được rằng bản thân ngay lúc này cần phải chữa lành và yêu thương mình nhiều hơn. Giây phút này, tôi chưa thể sẵn sàng để yêu.

Cây sung cụt của đại đội tôi
Như thể cảm nhận được sự ưu ái đó, cây sung càng tươi tốt, vươn cao, tán xòe rộng rợp mát cả khoảng sân. Đại đội trưởng thích lắm, kê hẳn một ghế đá dưới gốc, chiều chiều ngồi uống trà ngắm nó.

Khi cánh cửa mở ra, tôi thấy chính mình ở đó
Tôi cố gắng nhớ lại. Sáng nay, tôi rời khỏi căn hộ, như mọi ngày. Tôi pha một tách cà phê, lật giở vài trang báo, mặc bộ đồ quen thuộc rồi đi làm. Nhưng… tôi có nhớ lúc quay về không? Có nhớ khoảnh khắc đặt tay lên nắm cửa, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ cổ tay và bước vào không?

Đừng bao giờ buôn chuyện thầm kín, tâm sự bí mật với 5 con giáp này
Một khí bí mật của bạn rơi vào tay những con giáp này, hãy thận trọng vì không biết khi nào nó sẽ được truyền đến tai tất cả mọi người.

Ngày không em
Dù gì, được nhắn tin với anh mỗi ngày cũng là niềm vui của cô. Và thế là những dòng tin nhắn, cứ qua lại suốt gần mấy năm trời, mà đa số người chủ động nhắn tin lại là cô.

Cửa hàng của mẹ
Niềm vui của lao động, của sự tất bật với công việc hàng hóa của mẹ để rồi mẹ tạm gác lại những việc nhà lặt vặt. Thế nhưng giờ chắc có khi lại khó để thấy khung cảnh ấy.