Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bắt cho em một bầu trời xanh thẳm

2022-05-19 01:30

Tác giả: Xa an


blogradio.vn - Bầu trời năm ấy vẫn vút cao trong miền ký ức, tiếng cười của em vẫn âm vang trong đáy tim này. Tôi bắt gặp mùa hè đậu trên những mái nhà ngói đỏ, chói chang và gay mắt, như khung cảnh của những ngày cùng em đi qua, bánh xe đạp cứ quay đều đều, và tôi đưa em qua tất thảy những miền yêu.

***

Tôi vẫn nhớ một mùa hạ thẳm xanh, in hằn lên vạt áo thơm thơm của em, khi cái nắng bắt đầu chói chang hơn vào một ngày nào đó, tôi gặp em trên đường ngay lúc em rẽ vào thư viện, nắng dường như nhạt màu bởi nụ cười của em. 

Tôi ngơ ngẩn và đôi chân chùn bước, lòng nghĩ về một khoảng trời hoa bướm và đồi cỏ mướt xanh, nơi tôi có thể ngồi cùng em đón ngọn gió xa xa thổi tới. 

Bước vào thư viện, thế giới bình yên ẩn nấp phía sau những trang giấy in đầy những dòng chữ đều và thẳng tắp. Em đứng bên kệ sách, lật mở một quyển sách cũ có những trang giấy đã ngả màu, thế rồi tôi tiến tới đứng đối diện em, chẳng biết lúc nào tôi lại trở nên can đảm như thế nữa, nhưng thật sự là Nhiên Tuấn tôi đã lên tiếng chào em. 

"Khuê ơi, có yêu anh không?" 

"Có". 

Tiếng thời gian chảy bên tai, tôi tan trong ánh mắt màu trà và đôi hàng mi cong rũ xuống, chiều đổ vàng trong mắt em tha thiết và con tim tôi mách bảo rằng mình đã yêu rồi. Thật điên rồ, tôi nhận ra mình nhìn chằm chằm vào mắt em đã tầm mười phút, và chỉ vỏn vẹn mười phút đó tôi ngã vào tấm lưới của tương tư, của những ảo mộng tình yêu ngọt ngào như vị kẹo đọng nơi đầu lưỡi. 

con_-_trai

Tôi nhớ vào một buổi chiều nọ, cũng với chiếc áo sơ mi màu xanh lơ và chiếc quần lửng đen, em đến chỗ hẹn với tôi. Hôm ấy, chiếc xe đạp cũ của tôi có thêm một người ngồi ở yên sau, tôi chở em quanh co trên con đường nhỏ, ngắm nhìn hai bên đồng ruộng mênh mông. Bầu trời như cao hơn, khi tiếng gió vút cao đưa nụ cười em bay xa mãi, chẳng có gì có thể cản ngăn trái tim tôi đập vì em, chẳng biết trên thế gian này có ai khi yêu mà cảm thấy bức rức khi không thể nào nói hết được lời yêu trong lòng mình. 

Tôi chỉ biết nói mãi rằng tôi yêu em lắm, rằng nắng mùa hạ này có thiêu đốt tôi thành tro thì khi gió thổi, đống tàn tro vẫn sẽ hằn trên đất hai chữ "thương em". 

Những tháng ngày rong ruổi, chạy cùng em trên con đường tình, em bảo nếu như bầu trời là một tờ giấy thật to thì tôi có nguyện gấp nó lại và đem về xếp diều cho em không. Tôi cười đáp chỉ sợ em ngồi đợi tôi gấp chán, chứ giờ kêu tôi hái Mặt trăng xuống vo thành hình trái tim tặng em tôi cũng nguyện ý. 

Có đôi khi nghe tôi đáp thì em lại bật cười, mấy chuyện viển vông ấy tôi không ngại nói, chỉ sợ một ngày em không còn bên cạnh để chê tôi hay nói mộng nói mơ. Khi đám mây trên trời tan ra, tôi chợt ngồi dậy trên chiếc giường nho nhỏ, thấy ánh trăng lọt vào khe cửa và đang nhảy nhót trên sống mũi xinh đẹp của em. 

Tôi hôn em, hôn lấy những vết thương, hôn lấy những nỗi buồn tàn úa rũ rượi trong em. Tôi nguệch ngoạc những mảnh chân tình trong những lá thư, tôi gửi gắm trong dòng thơ một tiếng tim đập mãi, và nói yêu em cho đến khi cạn suối nguồn. 

em

Bầu trời năm ấy vẫn vút cao trong miền ký ức, tiếng cười của em vẫn âm vang trong đáy tim này. Tôi bắt gặp mùa hè đậu trên những mái nhà ngói đỏ, chói chang và gay mắt, như khung cảnh của những ngày cùng em đi qua, bánh xe đạp cứ quay đều đều, và tôi đưa em qua tất thảy những miền yêu. 

Khi cả thế giới bao trùm một màu xanh dễ chịu, khi xung quanh ngưng động lại tựa như chỉ còn có mỗi tôi và em. Lời yêu theo tiếng nhạc cất lên văng vẳng, tôi yêu em và em cũng bảo yêu tôi. 

Chúng tôi trao cho nhau khoảng trời đẹp nhất ở cái tuổi chênh vênh và cái tình cảm nằm lệch rìa của tiêu chuẩn, chẳng ai vừa mắt hai cậu thanh niên suốt ngày quấn lấy nhau. Nhưng họ chẳng biết khi tình yêu lên tiếng thì thứ quan trọng nhất là trái tim, mầm mống của tình yêu là xúc cảm thuần khiết mãnh liệt chảy ra từ đôi tim đang đập chứ không phải dựa vào những tiêu chuẩn cũ xưa. 

Em nắm tay tôi khi trời đổ cơn mưa, những hạt mưa rơi giữa mùa hè. Chúng tôi điên dại nhảy dưới cơn mưa ấy, để tuổi trẻ ngấm vào trong huyết quản, để thanh xuân và tình yêu chảy mãi với thời gian. Và có ai nói hôn trong mưa tuyệt vời chưa nhỉ? Bọt nước tung tóe, mưa ào ào trên mái nhà, vang mãi trong ký ức. Phiền em có thể mãi nhắc tôi về ngày mưa ấy được không?

Tôi nói em là bầu trời của tôi, còn em thì bảo rằng em không to lớn như thế, hãy cho em làm tình nhân nhỏ bé nép dưới bờ vai này và lắng nghe mưa tí tách vào buổi đêm, em sẽ chìm vào giấc ngủ theo hơi ấm của tôi, và cơn mưa rửa trôi những âu lo không đáng có. 

anh_4

Hoàng hôn xuống và nhuộm lên mảnh giấy xanh lơ của em tôi bằng những tông màu cam hồng loang lổ. Em liệu có đang khóc nơi xa xôi nào đấy không, phiền em gọi tên tôi nhé, để cõi lòng tôi nhức nhối và nhận ra rằng em đang khóc đấy thôi. 

Đôi chân tôi vẫn lạnh lẽo, vẫn hay chùn bước khi bắt gặp một khung trời xanh thẳm, và bàng hoàng nhận ra rằng tình nhân nhỏ của tôi đi xa mãi, tựa như mảnh giấy mỏng manh rơi xuống nước và rã rời. Người ngày trước vẫn nói rằng em yêu tôi và mãi mãi yêu tôi, mất rồi. 

"Anh Nhiên Tuấn, em muốn kể anh nghe rằng em yêu anh, dù thế nào đi chăng nữa em vẫn chỉ yêu anh." 

Liệu khi cơn mưa bắt đầu tầm tả lúc hoàng hôn, tôi chạy đuổi theo tiếng gió thét gào và xé toạc màn đêm thì có thể tìm thấy em một lần nữa, tôi còn có cơ hội hôn em dưới cơn mưa mùa hạ hay không? 

Tôi sụp đổ, sụp đổ ngay dưới khung trời ngày ấy, khung trời ngập nụ cười của em, tôi hối hận không thể níu em lại, tôi hối hận vì không hôn em lâu thêm chút nữa. Nhiên Tuấn này nhớ em, Khuê ạ. Tôi chết trong ký ức đầy mê hoặc ấy, để được bên em thêm lần nữa, và mong rằng lần này là mãi mãi. 

© Xa an - blogradio.vn

Xem thêm: Chia tay rồi đừng làm mình tổn thương thêm nữa | Radio Tình yêu

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

Không được bỏ cuộc

Không được bỏ cuộc

Những người mà ít nhiều kém may mắn kém khả năng hơn nhiều người. Nhưng rồi sao, nhưng rồi họ đã mạnh mẽ đứng lên họ đã quyết tâm đến cùng, với họ thì dường như những khó khăn phải dừng bước những khó khăn phải buông xuôi trước họ, bởi vì tất cả họ đều có quyết tâm rất lớn ấy, là không được bỏ cuộc.

back to top