Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ba, hãy đợi con về

2021-10-15 01:20

Tác giả: Kiku


blogradio.vn - Ai đó đã bảo rằng càng trải qua nhiều nỗi đau thì con người ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ, Lan tự hỏi tại sao điều đó lại không đúng với mình? Lan vẫn là một cô gái yếu đuối, dễ tủi thân và mau nước mắt… Lan vẫn sẽ thổn thức mỗi khi nghĩ về ba, về mẹ, nghĩ về gia đình nhỏ của mình.

***

Sài Gòn hôm ấy đổ mưa từ đầu giờ chiều, cơn mưa rả rích cho đến giờ tan tầm vẫn không ngớt. 8h tối, Lan bước ra khỏi chỗ làm thêm, đôi tay bất giác ghì chặt chiếc áo đang mặc để ngăn cái lạnh, kéo chiếc mũ sâu xuống, Lan chạy về phía trạm xe bus cách cửa hàng không xa mặc cho những giọt mưa lách tách rơi, đọng trên vai cô gái nhỏ.

Trạm xe bus với Lan là một nơi mang nhiều kỷ niệm. Đó là nơi Lan tiễn ba trở về sau khi làm xong thủ tục nhập học và nhận phòng ký túc xá, là khi ba dúi vội vào tay Lan hộp cơm tấm cùng 200 ngàn, dặn Lan nhớ ăn uống và học tập thật tốt, là khi Lan bật khóc nhìn theo bóng dáng ba xa dần rồi biến mất trong làn khói xe mờ mịt… Thoáng đó mà đã gần bốn năm trôi qua rồi, Lan không khỏi cảm thán vì thời gian trôi quá nhanh mang theo nhiều thay đổi…

Phía xa, một ánh đèn xe xuyên ngang màn mưa chiếu thẳng vào mặt khiến Lan giật mình khỏi những suy nghĩ, sau cơn choáng vì ánh sáng mạnh, Lan mở mắt, chiếc xe cũng vừa xịch tới. Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ trung niên với một bên tay là những món đồ lỉnh kỉnh, Lan đỡ cô bước xuống, giúp cô sắp xếp lại đồ đạc rồi sau đó mới lên xe. Bác tài xế nhìn Lan gật đầu hỏi:

- Nay sao về trễ vậy con?

- Dạ vâng, cửa hàng xảy ra chút chuyện nên con phải ở lại xử lý ạ - Lan mỉm cười đáp.

Vì cũng đã là chuyến gần cuối rồi nên trên xe khá vắng, Lan chọn cho mình chỗ ghế đơn gần cửa sổ, ngồi phịch xuống và ngả lưng ra phía sau, cơn mệt mỏi dường như cũng theo đó mà được vơi đi một nửa, chiếc xe lao đi trong màn mưa dày đặc. Khẽ tựa đầu vào cửa kính, Lan đưa mắt nhìn những ngôi nhà bên đường đang dần lướt qua trước mặt, tưởng chừng như bản thân có thể cảm nhận được sự ấm áp từ trong những ngôi nhà ấy, thông qua chút ánh sáng hắt ra ngoài khe cửa. Bất giác, một giọt chất lỏng nhẹ nhàng rơi xuống đôi bàn tay đang ghì chặt mép áo, Lan khóc – một cách âm thầm mà nức nở. Chiếc mũ trên đầu lại được kéo xuống sâu hơn nữa để che đi đôi mắt đã ửng đỏ. Một cảm giác lạnh lẽo dội lên trong lòng cô gái nhỏ, Lan nhớ lại cuộc điện thoại với mẹ vào giờ nghỉ trưa...

Chẳng biết từ bao giờ, Lan lại có cảm giác sợ hãi mỗi khi nhận được những cuộc gọi từ mẹ… Có lẽ là bắt đầu từ năm ngoái, cũng trong một ngày Sài Gòn mưa như trút, Lan nhận được tin mẹ báo rằng ba bị bệnh nặng. Mẹ bảo ba không cho mẹ nói với Lan vì sợ Lan suy nghĩ rồi lại ảnh hưởng đến việc học. Lúc đầu tưởng là bệnh vặt thôi, cho đến khi những cơn ho cứ ngày một nhiều lên và ba không thể thở được nữa. Lúc ấy, mẹ mới nhờ cậu đưa ba đi bệnh viện khám, bác sĩ kết luận ba bị ung thư phổi giai đoạn hai… Chiếc điện thoại trên tay Lan khi ấy rơi xuống, đôi mắt nhòe đi và trái tim như bị bàn tay ai đó siết chặt lại.

Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày nhận được tin dữ, cuộc sống của Lan và gia đình đã có nhiều thay đổi. Ba Lan vốn làm thợ xây, còn mẹ Lan thì theo ba đi làm phụ hồ. Cuộc sống gia đình trước nay cũng chỉ đủ ăn, đủ mặc và đủ để ba mẹ lo cho hai chị em Lan học hành. Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng chưa bao giờ Lan cảm thấy xấu hổ hay ngại ngùng khi nói về ba mẹ của mình mà ngược lại, họ luôn là niềm tự hào và là nguồn cảm hứng bất tận cho Lan về sự vươn lên trong cuộc sống. Niềm an ủi lớn nhất của ba mẹ đó là việc hai chị em Lan đều rất chăm chỉ học tập và đạt được những kết quả tốt. Lan từng là học sinh giỏi tỉnh trong suốt ba năm học cấp ba và đạt danh hiệu thủ khoa đầu vào của ngành mà Lan chọn khi thi đại học. Những tưởng cuộc sống sẽ mãi bình yên như thế cho đến ngày mưa hôm ấy… Lan sẽ không bao giờ quên được sự bàng hoàng, đau đớn của bản thân khi nhận được tin dữ từ mẹ. Và cũng kể từ đó đến nay, trái tim Lan chưa một ngày nào thực sự được bình yên. Nó luôn trong trạng thái lo sợ, thấp thỏm như đang bị treo bởi một sợi tóc mà Lan không biết đến lúc nào thì sợi tóc ấy sẽ đứt.

Khi ấy, bác sĩ nói tình hình của ba Lan vẫn còn rất nhiều hy vọng, chỉ cần kết hợp tốt các phương pháp điều trị với đời sống sinh hoạt lành mạnh thì tình hình sẽ rất khả quan. Câu nói ấy như một hạt giống gieo xuống cho gia đình Lan rất nhiều niềm tin về một ngày mai không xa, ba sẽ khỏe lại. Nhưng vấn đề đặt ra đó là việc chi phí điều trị không hề nhỏ. Mẹ đã dồn hết số tiền mà gia đình tích cóp được trong bấy nhiêu năm nay vẫn không đủ, lại gắng chạy vạy mượn thêm người thân trong nhà để lo chi phí bước đầu điều trị cho ba… Và Lan, cũng từ một cô gái dành hết sức lực mình có cho việc học như lời ba dặn bắt đầu lao vào đi làm thêm để phụ giúp gia đình. Vì trước đó lực học của Lan rất tốt nên thường xuyên nhận được học bổng, ba mẹ vì thế cũng không phải lo tiền học phí hay tiền sinh hoạt cho Lan, mà Lan vừa không phải lo chuyện đi làm thêm, lại vừa có nhiều thời gian hơn để đầu tư cho việc học.

Cứ thế, cô gái nhỏ lao mình vào những buổi làm thêm được sắp xếp kín hết thời gian trong một tuần và rất nhanh, Lan gầy đi trông thấy. Ba Lan cũng đã được về nhà theo dõi, mỗi tuần đều đặn hai lần lên bệnh viện để thăm khám và xạ trị theo lịch của bác sĩ. Mỗi lần gọi điện về cho ba, Lan đều nói rất nhiều và cười rất tươi, lí lác kể cho ba nghe về cuộc sống của mình vẫn rất ổn, nói ba không phải lo và dặn dò ba phải giữ gìn sức khỏe, khi nào rảnh Lan sẽ về thăm ba. Thế nhưng, sự hồ hởi cùng nụ cười tươi rói và chiếc áo rộng thùng thình mà Lan mặc ấy cũng không thể đánh lừa ba được. Trước khi tắt máy, ba đều nhắc Lan phải biết chăm sóc cho bản thân, phải ăn nhiều lên cho có sức khỏe và phải đi ngủ sớm, con gái mà mắt thâm quầng như thế là không có được… Tắt máy, Lan chỉ biết ngồi ôm mặt khóc!

Trong suốt hơn một năm qua, Lan không biết bản thân đã khóc bao nhiêu lần và vì những lý do gì, nhưng có một điều chắc chắn mà Lan biết đó là việc bản thân Lan trở nên vô cùng nhạy cảm. Ai đó đã bảo rằng càng trải qua nhiều nỗi đau thì con người ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ, Lan tự hỏi tại sao điều đó lại không đúng với mình? Lan vẫn là một cô gái yếu đuối, dễ tủi thân và mau nước mắt… Lan vẫn sẽ thổn thức mỗi khi nghĩ về ba, về mẹ, nghĩ về gia đình nhỏ của mình. Vẫn không thể kìm được lòng khi nhìn thấy ánh đèn ấm áp từ những ngôi nhà hạnh phúc trên phố mà Lan lướt qua. Và nhất là mỗi khi nhận được những cuộc điện thoại từ mẹ nói về tình hình sức khỏe của ba như ngày hôm nay…

- Alo? Con nghe! Ba sao rồi mẹ? – Lan nén giọng hỏi

- Bắt đầu từ hôm qua bác sĩ yêu cầu ba con nhập viện lại rồi, tình hình có vẻ không tốt lắm.

- Tại sao lại như thế? Hôm trước con điện ba vẫn còn nói chuyện với con bình thường mà? Sao đột nhiên lại trở nặng?

- Mẹ cũng không biết nữa. Tối qua sau khi ăn xong thì ba con lên cơn ho và khó thở, cả người tím tái, mẹ sợ quá nên nhờ cậu đưa ba lên viện. Bác sĩ bảo là phổi của ba bị tổn thương hơn phân nửa rồi…

- Mẹ, vậy ba có làm sao không? – Lan nói khi nước mắt đã trực trào

Mẹ Lan im lặng một lúc lâu rồi đáp:

- Lan à, nếu được ngày mai con sắp xếp về với ba được không? Mẹ không biết phải nói như thế nào nhưng mẹ nghĩ ba rất muốn gặp con…

- Dạ, vậy ngày mai con sẽ về. Mẹ nói ba ráng ăn vô nha, nói ba ngày mai con sẽ về thăm ba!

- Ừ, vậy con sắp xếp công việc rồi về nhé, đi đường nhớ giữ cẩn thận nghe con?

- Dạ, con biết rồi mẹ.

...

Cuộc gọi kết thúc trong sự ngơ ngác của Lan, cô gái nhỏ vẫn chưa chấp nhận được những gì có thể xảy đến với ba của mình. Và lại một lần nữa, Lan khóc! Khóc vì thương ba và cũng là khóc vì thương mình.

...

Rời khỏi những suy nghĩ miên man, Lan trở về với thực tại, với cơn mưa rả rích ngoài phố. Đồng hồ lúc này đã điểm hơn 9h tối, Lan đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính đã bị làm mờ bởi những giọt nước mưa lạnh ngắt. Qua trạm này là đến trạm ký túc xá của Lan rồi. Khẽ lau đi những giọt nước còn đọng lại bên khóe mắt, Lan xốc lại mũ áo, chuẩn bị đứng dậy. Tiếng chuông thông báo đến trạm vang lên, Lan đi về phía cửa xe, bấm chuông và nói với bác tài cho mình dừng ở trạm phía trước. Cửa xe mở, Lan nhanh chân bước xuống, đôi giày trắng đã sờn màu cứ thế mà dậm nước lao về phía trước, bóng cô gái nhỏ cũng dần khuất sau màn mưa một cách vội vã...

"Ba, hãy đợi con về..."

© Kiku - blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

 

Blog Radio 453: Cuộc đời này mẹ dành hết cho con

Kiku

Sống một đời tự do.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Lời hẹn cây xấu hổ

Lời hẹn cây xấu hổ

Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

Do dự trời sẽ tối mất

Do dự trời sẽ tối mất

Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."

Nhật ký những ngày hạ xanh

Nhật ký những ngày hạ xanh

Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở

Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.

Ly cocktail của ký ức

Ly cocktail của ký ức

Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.

Sao phải cưới người không yêu

Sao phải cưới người không yêu

Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi

Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.

Cha vẫn ở đây

Cha vẫn ở đây

Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…

Hộp thư mùa thu

Hộp thư mùa thu

Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.

back to top