Anh là mối tình đầu mà em đã vô tình bỏ lỡ
2023-02-17 01:30
Tác giả:
blogradio.vn - Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.
***
Vào một chiều đông lạnh, từng đợt gió mơn man qua da thịt, đoàn người vội vã trở về nhà sau một ngày dài bận rộn. Tôi nghe bài nhạc Thuỵ Miên cổ, bước vội qua con đường lặng ngắt, bụi bay mịt mờ cùng những đám mây xám xịt đùn đùn lớp lớp phía xa.
Tôi gặp anh trong dáng vẻ trưởng thành, chững chạc nhưng vẫn ấm áp như ngày nào. Anh cao cao trong chiếc áo sơ mi trắng dài tay, xắn hai nếp vừa nghe điện thoại, vừa cười vui như nắng hạ.
Ở hai hướng đối diện, tôi và anh cùng lúc bước qua đường nhưng ánh nhìn của anh chẳng còn hướng về tôi nữa. Gió vẫn nổi cuồn cuộn, những chiếc lá đã rơi rụng chỉ còn lưa thưa vài chiếc bám trụ trên những tán cây, trời chiều quạnh hiu như chính cô gái ấy.
Tôi nhìn anh không rời mắt với bao bồi hồi, xao xuyến, những hồi ức ngày nào chợt ùa về tựa như một thước phim buồn. Tôi chẳng mong gì cả, chỉ hy vọng anh và tôi có thể nhìn nhau và trao nhau cái gật đầu như những người bạn cũ. Nhưng dường như chẳng thể, anh bước vội qua tôi như hai người xa lạ.
Một khoảnh khắc thoáng qua, nhanh như cái chớp mắt nhưng đủ để tôi cảm nhận được tất cả những điều quen thuộc mà chúng tôi đã từng có. Dáng vẻ thiếu niên khi xưa bên tôi vẫn thoáng hiện.
Anh vẫn vui vẻ, hiền lành như trước với nụ cười xóa tan bao lạnh buốt, với ánh mắt, bờ vai sẵn sàng chống lại cả thế giới, gánh vác mọi thứ để bảo vệ người con gái mình thương. Anh vẫn như thế, vẫn dùng mùi nước hoa năm nào, hương thơm nhè nhẹ mà bao lần tôi vẫn trêu anh giống con gái, nhưng thật ra nó làm tôi dễ chịu vô cùng.
Người ta thường nói, khi chia tay sẽ chẳng ai muốn nhìn thấy đối phương nữa và muốn xóa bỏ tất cả những gì thuộc về họ. Thế nhưng liệu trái tim mỗi người có dễ dàng buông bỏ như lời nói? Liệu chúng ta không muốn thấy họ hay đang trốn chạy những kỉ niệm? Tôi nghĩ mình đã đủ dũng cảm để quên anh sau những tháng ngày xa cách, điên cuồng lao vào học tập, làm việc. Nhưng không, tôi có thể đánh lừa tất cả nhưng không thể chiến thắng nỗi trái tim mình.
Tôi chẳng muốn làm người xa lạ với anh, tôi chẳng muốn những nét vẽ thanh xuân tươi đẹp mà tôi đã từng có bị thổi bay không chút vấn vương như những hạt bụi đường lẻ loi kia. Nhưng có lẽ chúng tôi đã chẳng thể ở cạnh nhau nữa.
Anh lướt qua tôi như người xa lạ chẳng quen biết. Tất cả những kí ức ngọt ngào tôi từng có giờ cũng chỉ dừng lại ở hai chữ đã từng. Khoảnh khắc này làm tôi nhớ cái ngày mà hai đứa chia tay trong sự mơ hồ, có chút tiếc nuối, lại có chút gì đó giận dỗi rồi âm thầm bước qua nhau.
Điều muốn quên nhưng chẳng thể quên, kỉ niệm ngày còn bên nhau lại ùa về, tôi nhớ những lúc gặp nhau, anh và tôi luôn chạy thật nhanh về phía nhau, ôm nhau thật chặt như thể cách xa mấy năm không gặp. Hai tâm trạng đan xen trong tôi, lòng tôi dậy sóng, bao nhiêu đau đớn dường như lúc này mới là thời khắc cảm nhận rõ rệt nhất. Khi xa nhau tôi vẫn còn trẻ con, vẫn nghĩ hết giận rồi mình sẽ quay lại, ấy vậy, mà đã bao năm trôi qua chúng tôi vẫn chẳng hề liên lạc. Rõ ràng từng vui vẻ đến thế nhưng cớ sao lại?
Thời khắc chúng tôi lướt qua nhau chẳng ngoảnh lại, tôi nhận ra mình vẫn rất yêu anh và đồng thời chúng tôi đã mất nhau thật rồi! Khi mưa rơi là lúc lòng người buồn nhất, kẻ cô đơn lại càng cô đơn.
Cơn mưa bất chợt lạnh buốt da làm tôi chẳng thể kìm nén nổi cảm xúc của mình nữa. Tôi ngồi gục xuống đường và khóc như một đứa trẻ chẳng còn quan tâm mọi thứ xung quanh. Cứ như thế hoà giọt buồn của mình vào giọt mưa, mưa vẫn lớn dần, từng hạt nặng trĩu đổ xuống như cõi lòng tôi với bao ngổn ngang, tiếc nuối đang bừng bừng dậy sóng.
Những hạt mưa ngừng rơi trên vai tôi. Tôi ngước nhìn lên và cảm nhận điều tôi cần nhất đã quay trở lại. Anh có lẽ đã thay đổi nhiều thứ, đã khác xưa rất nhiều nhưng tuyệt nhiên ánh mắt anh dành cho tôi không hề thay đổi. Tôi cảm nhận được sự chân thành trong đôi mắt ấy, dù bao năm xa cách sự ấm áp dành cho tôi vẫn vẹn nguyên.
“Không muốn nằm cả tuần thì nhanh đứng lên”.
Anh khẽ cau mày. Nhưng tôi chẳng để tâm đến cái điệu bộ lạnh lùng ấy vì ở đó tôi đã thấy tia nắng của mình. Anh vẫn nhớ tôi đã từng dầm mưa và ốm li bì cả tuần, anh vẫn quan tâm tôi hệt như ngày nào. Tôi nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác, ngạc nhiên xen lẫn sự đáng thương rồi bất giác nở nụ cười- đã đến lúc tôi chẳng cần gồng mình mạnh mẽ nữa rồi. Cái điệu cười mếu máo như một đứa ngốc làm anh cũng mỉm theo. Anh nghiêng chiếc ô qua phía tôi, lạnh lùng nói.
“Về nhà thôi”.
Cứ thế, cả hai chầm chậm bước dưới trời giông, chầm chậm thắp lại ngọn nến ấm lay lắt, âm ỉ bấy lâu. Bỏ lại bao giông tố bão bùng phía sau, tôi nép vào người anh đầy ấm áp.
Nỗi buồn và niềm vui tưởng chừng bị ngăn cách bởi một vách tường dày kiên cố thế nhưng với những người thật lòng dành cho nhau nó chỉ như một sợi chỉ nhỏ. Từ đôi mắt đỏ hoe vì nhớ thương tôi chợt chuyển thành đôi mắt biết cười trong đôi phút ngắn ngủi. Liệu cảm xúc này có diễn ra nhanh quá? Trong đời, ta đã từng chỉ mất một giây để phải lòng một ai đó mà người ta gọi đó là “yêu từ cái nhìn đầu tiên” vậy thì với mối tình đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm, đã luôn thấu hiểu và trân trọng nhau thì ngay khoảnh khắc gặp lại chính là lúc mà một lần nữa con tim dậy sóng, mạnh mẽ thoát khỏi chiếc kén kìm nén bấy lâu để đi theo tiếng nói thật lòng của thế giới nội tâm. Tôi thích anh đến mức chẳng thể chờ được nữa.
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.
© Tác giả ẩn danh - blogradio.vn
Xem thêm: Nỗi buồn mang tên hạnh phúc l Radio Tâm Sự
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.