Anh là gì trong trái tim em?
2016-08-13 01:30
Tác giả:
‘Anh là gì trong trái tim em?’ Đó đơn giản chỉ là tựa của một quyển sách hay là một câu hỏi day dẳng trong tôi chưa có lời đáp?
‘Anh là gì trong trái tim em?’
Nhiều lúc tôi đã tự hỏi mình như vậy, một câu hỏi quá ư ngốc nghếch. Nếu như không yêu tại sao tôi lại đồng ý quen anh, cũng có thể bạn sẽ nghĩ tôi là một kẻ thích cợt đùa trong tình yêu cũng nên. Chẳng lẽ thứ tình cảm mà tôi dành cho anh chỉ là một cảm xúc bị ngộ nhận thôi ư? Nếu như nó chỉ là sự ngộ nhận thì hay quá vì lỡ một ngày có xa nhau tôi sẽ không đau. Trong tình yêu, sự chia lìa hay phản bội đều đáng sợ. Nó giống như tầng địa ngục thứ mười chín để đọa đày con người ta vậy. Đau khổ lắm!
Người ta nói tôi với anh không hợp nhau, tuổi tác cũng khắc nhau nên sớm muộn gì cũng đường ai nấy đi thôi. Những chuyện mê tính về tuổi tác ấy có gì mà tin chứ nhưng ngẫm lại cũng không phải là sai. Anh trầm lặng trong khi tôi sôi nổi. Sở thích hai người cũng khác xa nhau. Nếu như đi xem phim, chắc chắn là anh sẽ chọn một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng và lãng mạn trong khi tôi một mực đòi xem kinh dị hay hành động gì đó. Anh thích đọc sách lịch sử. Với tôi nó thật chán, kiếm hiệp đánh chém đến nỗi đầu lìa khỏi cổ, máu văng tung tóe hấp dẫn hơn nhiều. Anh yêu màu tối nhã nhặn thì bị tôi gạt ngang, màu sáng đẹp hơn . Anh ghét đồ ngọt và bánh mì bao nhiêu trong khi tôi lại là một “tín đồ” cuồng nhiệt của kem và hambuger. Càng đáng sợ hơn là khi hai đứa nói với nhau đến câu thứ ba là quan điểm đã bất đồng và lúc nào tôi cũng mắng anh cố chấp, cổ hủ. Ngẫm lại không biết tại sao tôi lại chấp nhận lời tỏ tình của anh nữa.

Tôi với anh là bạn cùng lớp, học chung với nhau suốt ba năm phổ thông nhưng anh lại lớn hơn tôi một tuổi. Khoảng thời gian chung lớp chung trường ấy cũng đủ để tôi hiểu nhiều về anh. Anh hiền lành, hiền đến nỗi lúc nào cũng bị tôi bắt nạt. Tôi lấy uy của một tổ trường ra lệnh cho anh quét lớp, đổ rác, lau bảng,...và đương nhiên anh không nói lại tiếng nào. Ngờ đâu, trái tim bướng bỉnh của tôi đã bị anh chinh phục quá dễ dàng. Sự sắp đặt của Thượng đế sao mà trớ trêu quá?
Tôi mơ mộng, yêu cảnh sắc xinh đẹp và yên bình của Hồ Tây xa tận tít ở Hà Nội. Hồ Tây hữu tình, mặt nước trong xanh, cành liễu là đà trước gió khiến cho tôi thèm thuồng như một kẻ bị bỏ đói mấy ngày liền. Tiếc là Hồ Tây xa quá! Thế là, anh nắm tay tôi đi dưới hàng me lộng gió giữa một chiều mùa thu lất phất những cơn mưa. Lá me bay tựa như tuyết rơi trắng xóa cả một vùng trời. Bàn tay anh ấp áp, nụ cười anh hiền hòa và đôi má tôi ửng đỏ.
Đúng giờ này, một giai điệu bài hát quen thuộc lại cất lên từ chiếc loa phát thanh của đài truyền hình.
Đường em đi hàng me xanh xanh lá
Đến Trà Vinh ngỡ mình người xa lạ
Quên lối về theo em qua con phố
Ngẩn ngơ nhìn tà áo lụa kiêu sa.
Chiều Ao vuông má ửng hồng duyên dáng
Đêm Đầu bờ trời lặng lẽ qua mau
Lần gặp nhau ôi xao xuyến dạt dào
Nghe em nói diệu hiền biết làm sao.
Quê hương em đất hiền chim khách đậu
Chúng đôi mình ôm nghĩa đậm tình sâu
Lời yêu nhau như chim trời vỗ cánh
Hoa mai về ta bước trọn bên nhau.
“Trà Vinh thương nhớ”, dù đã nghe bài hát này biết bao nhiêu lần thế mà đến bây giờ tôi mới cảm thấy nó hay làm sao và quê hương mình thật đẹp. Tôi và anh cùng im lặng sánh bước. Sự im lặng như chứa đựng mọi ngôn ngữ và tình cảm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn tán me rung rinh đang hòa điệu cùng vài chú chim bé xíu trên cao. Giai điệu của chúng đáng yêu quá!
Tôi định mở miệng hỏi tại sao hôm nay anh lại lãng mạn đến thế nhưng lại thôi vì sợ giây phút Thiên đường này sẽ bị chính mình phá vỡ. Tôi nhìn anh và anh đáp lại một nụ cười.

“Sao tự nhiên im lặng vậy?” Anh hỏi.
Tôi lắc đầu. Anh tỏ vẻ ngạc nhiên trong khi bàn tay tôi lại xiết chặt cánh tay anh hơn.
“Tuổi của em với anh không hợp nhau, anh không sợ em khắc chết anh hả?”
“Anh bị em khắc lâu rồi nhưng có chết được đâu.”
“Anh không thấy em cọc cằn, em hung dữ lắm sao?”
“ Em mà dịu dàng, anh mới thấy sợ.”
Tôi trợn mắt định tóm lấy cổ áo anh, giật mắt kính của anh nhưng bàn tay chỉ muốn ôm lấy anh, không nỡ để anh rời xa. Anh vĩ đại quá! Cả một đứa con gái chỉ có thể dùng ba từ “ hết thuốc chữa” để hình dung mà anh cũng có thể chịu được. Ba năm, ba năm thật dài mà cũng thật ngắn, nhận lấy bao nhiêu lời thị phi của kẻ ra người vào, cuối cùng tôi và anh cũng vẫn nắm lấy tay nhau như thuở nào. Khi yêu, người khác nói gì không quan trọng mà quan trọng nhất vẫn là người trong cuộc. Tôi và anh yêu nhau, hiểu nhau và chấp nhận những khuyết điểm của nhau để giữ lấy tình yêu thuần khiết của buổi đầu. Thử hỏi có mấy ai làm điều ấy chứ?
Mưa phùn lướt qua dày hơn làm ướt ngực áo của cả hai. Mặc mưa, mặc gió, mặc người qua lại, tôi và anh cứ thế bước vào thế giới của riêng mình, một nơi chỉ có hai người tồn tại. Thực tại có là mơ, mơ là thực tại, đường hàng me trải dài, tôi và anh đã thật sự tìm thấy nhau.
‘Anh là gì trong trái tim e?’
Câu trả lời của tôi là “em yêu anh”.
© Trần Thiên – blogradio.vn
Bài dự thi cuộc thi viết "ĐỂ YÊU THƯƠNG DẪN LỐI". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn nhấn vào nút "Bình chọn" dưới chân bài viết, để lại bình luận tâm đắc và chia sẻ lên mạng xã hội. Thông tin chi tiết về cuộc thi, mời bạn xem tại đây.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lời hẹn cây xấu hổ
Cô nhớ lời hẹn với Hải, nhớ ánh mắt khi cậu nắm tay mình. Nhưng khoảng cách giờ đây lớn quá: một người ở thành phố với tri thức rộng mở, một người vùi mình trong đồng ruộng và những buổi chợ quê.
Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.
Do dự trời sẽ tối mất
Một câu nói hiện lên trong tâm thức Lan, giọng mẹ vang vọng như một làn gió xưa cũ thổi qua ký ức: "Nếu một ngày con gặp được người khiến trái tim con yên khi ở bên và con không cần cố gắng, không cần giấu giếm, chỉ đơn giản là thấy nhẹ lòng... thì đó chính là nơi con có thể dừng chân."
Nhật ký những ngày hạ xanh
Suốt những tháng năm rực rỡ này, liệu có một bóng hình nào in đậm đến mức cả đời tớ chẳng thể quên? Có một ai đó từng mang đến những ngọt ngào trong sáng để tô màu cho cuộc sống bình dị này hay không? Và trong tất cả ký ức, chỉ duy nhất hình ảnh cậu hiện lên, rõ rệt đến mức làm lòng tớ nhói lên.
5 mẹo tâm lý không hề chiêu trò giúp bạn nắm quyền chủ động nơi công sở
Những thủ thuật tâm lý đơn giản này sẽ giúp bạn tạo lợi thế cho bản thân, điều hướng dòng chảy công việc một cách khéo léo hơn.
Ly cocktail của ký ức
Khi đặt ly xuống, tớ nhận ra rằng nỗi buồn, giống như hương vị trong ly cocktail, sẽ luôn ở đó, nhưng tớ có thể thưởng thức nó một cách dịu dàng, chậm rãi, và bước ra khỏi nó với ánh mắt sáng hơn một chút.
Sao phải cưới người không yêu
Ở một nơi xa, tôi cầu mong cho anh và gia đình anh được hạnh phúc và toại nguyện với mọi mong muốn ích kỉ nhỏ nhen khi đã đẩy tôi ra anh… anh đã trọn chữ hiếu mà phụ chữ tình bởi vậy tôi quyết định chọn cách quên anh…
Rồi một ngày, bố mẹ sẽ già đi
Bố mẹ luôn lo lắng và chờ đợi ta trở về. Dù ta có đi bốn biển năm châu, dù ta có là ai trên cuộc đời này, trong mắt bố mẹ, ta vẫn mãi là những đứa trẻ. Vì thế, hãy biết nghĩ và sống cho bố mẹ bên cạnh nghĩ và sống cho riêng mình.
Cha vẫn ở đây
Minh đứng đó một lát, nhìn bóng dáng gầy guộc của cha trong ánh đèn mờ, trong lòng bỗng nhói lên một cảm giác khó gọi tên. Nhưng anh lập tức dựng bức tường lạnh lùng quanh tim: Mình không thể yếu lòng…
Hộp thư mùa thu
Chỉ là những dòng tin cũ đơn điệu, nhưng với tôi lại là những kỷ niệm vô cùng sâu sắc. Tôi của lúc ấy đã thư giãn như thế nào, cảm giác lúc ấy đã vui sướng bao nhiêu khi được một người ở xa lắng nghe và chia sẻ. Giờ thì chạm vào dòng tin nào tôi cũng sợ mất. Có lẽ ở hiện tại chẳng còn mấy người cổ hủ như tôi.






