Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai cũng có một nỗi buồn riêng

2016-06-14 01:28

Tác giả:


blogradio.vn - Tôi buồn. Tôi buồn vì một ai đó. Ai đó lại buồn vì một người khác nữa. Như một vòng luẩn quẩn không lối thoát. Có lúc buồn mà chẳng hiểu lí do vì sao. Có những lúc biết một người buồn. Song ta ta lại chẳng biết phải làm gì để giúp người đó hết buồn. Dẫu biết cuộc sống loanh quanh luẩn quẩn, thì nỗi buồn vẫn cứ đến rồi đi, chẳng ai biết phải làm gì, âu cũng chỉ là sự chấp nhận.

Nỗi buồn thì cứ như trò chơi trốn tìm - và mỗi chúng ta, ai cũng mải miết đi, chỉ dừng lại khi nỗi buồn tìm đến. Sẽ chìm đắm, bế tắc, sẽ vô vọng hay là sẽ vui vẻ chấp nhận, đứng lên và vượt qua nó. Trái đất tròn, đi mải miết, cuối cùng thì cũng gặp lại nhau. Những kí ức trong đời bắt đầu bằng niềm vui, chỉ ngang qua vội vã bằng những nụ cười bất biến, như nghịch lí ngắn ngủi, chẳng đủ để xóa đi nỗi buồn hiện tại.

***

Tôi buồn. Tôi buồn vì một ai đó. Ai đó lại buồn vì một người khác nữa. Như một vòng luẩn quẩn không nối thoát. Có lúc buồn mà chẳng hiểu lí do vì sao. Có những lúc biết một người buồn. Song ta ta lại chẳng biết phải làm gì để giúp người đó hết buồn. Dẫu biết cuộc sống loanh quanh luẩn quẩn, thì nỗi buồn vẫn cứ đến rồi đi, chẳng ai biết phải làm gì, âu cũng chỉ là sự chấp nhận.

Nỗi buồn thì cứ như trò chơi trốn tìm - và mỗi chúng ta, ai cũng mải miết đi, chỉ dừng lại khi nỗi buồn tìm đến. Sẽ chìm đắm, bế tắc, sẽ vô vọng hay là sẽ vui vẻ chấp nhận, đứng lên và vượt qua nó. Trái đất tròn, đi mải miết, cuối cùng thì cũng gặp lại nhau. Những kí ức trong đời bắt đầu bằng niềm vui, chỉ ngang qua vội vã bằng những nụ cười bất biến, như nghịch lí ngắn ngủi, chẳng đủ để xóa đi nỗi buồn hiện tại.

Vì sao ư? Vì có những khoảng trời khác nhau trong cuộc sống, những mảng màu trầm bổng khác nhau. Còn ai trong chúng ta cũng có những nỗi cô đơn riêng, tìm đến nhau, gặp nhau trong những giờ phút ngắn ngủi nhất định. Mà có khi chỉ có thể đứng cạnh nha, nhìn nhau, thậm chí kề sát bên cạnh nhau mà vẫn chẳng thể xóa mờ cái ranh giới của những nỗi buồn.

Ai cũng có cho mình một nỗi buồn riêng

Tôi nhớ tới một hình bóng đã xa, ngồi cạnh bên tôi trong khoảng trời có riêng mình tôi với người. Tôi đọc tặng người một bài thơ, song lại chẳng thể xóa đi cái ranh giới: nỗi buồn của tôi với người. Chợt nhận ra bài thơ tôi viết tặng người, có quá buồn chăng, như tôi vừa vẽ lên thêm một bức tranh đượm buồn giữa tôi với người…

Phải rồi! Đi miết cả đời, ai chẳng tìm đến cho mình những nỗi buồn riêng. Lại mỉm cười nói với người đối cạnh là “Là tôi, tôi có một nỗi buồn thật đẹp” - cũng tự hào lắm chứ. Nỗi buồn tôi chọn, nỗi buồn người chọn, tất cả đều là dư âm của những khát khao, mong muốn còn dang dở giữa chốn nhân gian mà thành, tất cả đều gặp lại nhau giữa giao điểm của những nếp nhăn đã xếp chồng lên nhau…

Giữa chốn nhân gian, giữa chốn đời còn nhiều bộn bề lo toan, tôi nên nghĩ gì, chọn lấy nụ cười luôn thường trực trên môi, hay là chọn lấy một nỗi buồn “thật đẹp” để mà ngấu nghiến giữa chốn nhân gian, là riêng mình ta buồn, nhưng là cảm xúc thực, không hoài nghi, không giả tạo… Song không phải ta lạc loài, mà vì ta buồn dài quá, hay vì ta buồn giữa nỗi buồn của nhân gian quá ngắn. “Là một nốt trầm, nốt trầm biết tỏa hương”… Là điểm tựa, nơi riêng mình ta nương náu, nuôi dưỡng cho tâm hồn mình than thản, bình an giữa bao bon chen dối trá, cười giả tạo ở đời…

© Không Thích Bon Chen – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top