Buồn ơi, chào mi!
2016-04-15 10:48
Tác giả:
Nghe bài hát Buồn ơi, chào mi! (Bằng Kiều)
Bây giờ đi đâu cũng gặp nỗi buồn. Nói chuyện tán gẫu với bạn, buồn. Đến cơ quan làm việc, buồn. Đến lớp học buổi tối, buồn. Lên mạng đọc blog, buồn. Đọc truyện, buồn. Quái, ở đâu ra mà nỗi buồn nhiều thế nhỉ? Thật lạ là nỗi buồn thống trị trong những người trẻ như chúng mình, những người còn rất nhiều thứ ở phía trước và chưa mất gì nhiều ở phía sau. Tuổi trẻ, tương lai, cuộc sống… tất cả đều không thể mang lại cho những người trẻ sự yên bình trong tâm hồn.
Mới gần đây thôi, đọc tiểu thuyết của một cô gái trẻ, thấy nỗi buồn lớn đến mức đủ sức đè chết người Từ những dòng đầu tiên cho đến dấu chấm cuối cùng, chỉ thấy nỗi buồn. Đọc xong thấy người cứ lơ mơ, liêu xiêu như say. Chắc là say nỗi buồn.
Sáng nay đọc blog của một loạt “thanh niên thế hệ @” lại gặp nỗi buồn. Nỗi buồn hẫng cả người, mất hoàn toàn sự cân bằng vào cuộc sống.Chẳng rõ với những người đồng trang lứa với mình, nỗi buồn khởi nguồn từ đâu. Nhớ có một bài báo phân tích: nỗi buồn của lớp trẻ giống như thứ đồ trang sức. Người ta buồn chẳng có lý do, thích là buồn thôi.
Nhận định đó có vẻ không hoàn toàn chính xác. Càng ngày mình càng nhận ra nhạy cảm quá là một nhược điểm. Nhạy cảm quá làm con người dễ trở nên yếu đuối, dễ tổn thương và vì thế mà sinh ra nỗi buồn. Những người thuộc thế hệ mình đa phần đều nhạy cảm. Và đó là nguyên nhân lớn nhất sinh ra nỗi buồn. Nhưng vì sao những người trẻ chúng mình lại nhạy cảm đến thế?
Lớn lên trong gia đình yên ấm, tình cảm và sự nâng niu chiều chuộng của bố mẹ nuôi dưỡng tâm hồn chúng ta. Học văn từ bé, những vần thơ và những trang truyện làm giàu tâm hồn chúng ta. Thành công từ bé, những kết quả và những lời chúc mừng bủa vây chúng ta. Và tất cả làm nên một tấm áo lấp lánh nhưng vô cùng mỏng manh. Tấm áo bằng thuỷ tinh màu không giống như chiếc giáp sắt. Nó sẽ vỡ tan ngay khi va chạm với vật đối chọi đầu tiên. Và vật va chạm ấy đã đến vào ngày đầu tiên những người trẻ chúng ta tiếp xúc chính thức với xã hội này, thời điểm bước chân vào trường đại học. Một môi trường hoàn toàn mới, cũng phức tạp và nhiều va vấp. Các cậu ấm cô chiêu phải tự tìm ra cách thích ứng với môi trường mới. Nhưng khốn khổ thay (dùng từ này có chính xác không nhỉ), thời đại học vẫn còn bình yên quá. Thành công nối tiếp thành công. Năng lực được khẳng định. Thầy cô yêu quý, cưng chiều những đứa con giỏi giang và xinh đẹp. Màu hồng vẫn là gam màu chủ đạo. Có khi còn pha chút màu vàng kiêu hãnh về bản thân nữa. Mà sự pha trộn mức độ hai sắc màu này là tùy từng người nữa nhé.
Những năm tháng đại học trôi qua, chúng ta đối mặt trực tiếp với cuộc đời. Bạn bè, đồng nghiệp, tình yêu, gia đình… vô vàn những mối quan hệ, những vấn đề cần giải quyết. Chúng ta vẫn là người có năng lực. Chúng ta vẫn mặc tấm áo có hai màu hồng và vàng. Tấm áo ấy bảo bọc cho sự nhạy cảm của chúng ta. Nhưng khốn khổ thay, ngoài đời lại có quá nhiều thứ bay ngược chiều, hoặc xiên chéo va vào tấm áo mỏng manh ấy. Một hạt bụi, một viên cuội hay cả một quả cầu lửa, tất cả đều nhằm vào tấm áo của chúng ta. Hay chính tấm áo của chúng ta là miếng nam châm hút những vật ấy lao đến nhanh hơn, mạnh hơn. Sự va chạm, dù là nhẹ nhất vẫn gây ra thương tổn nặng nề. Nỗi buồn ra đời từ đó.
Thất bại, không phải trong công việc, mà trong cách xử lý các thứ lòng vòng liên quan đến công việc khiến tấm áo bị vỡ một chút. Thất bại trong tình cảm, không phải là sụp đổ ghê gớm gì mà là sự ve vuốt tự ái không được như mong muốn lại khiến tấm áo vỡ lần thứ hai. Cứ như thế, tấm áo lộng lẫy vỡ dần từng mảng, để lộ thân hình yếu đuối vì nhạy cảm. Nỗi buồn thoát ra từ đó. Từng ngày, từng giờ, hạt bụi và cả viên cuội vẫn đang mài mòn tấm áo lộng lẫy được chúng ta khoác từ những ngày thơ bé. Như thai nhi sắp đến ngày ra khỏi lòng mẹ bình yên để đến với cuộc đời này. Chẳng có thai nhi nào thực sự biết cách chuẩn bị đầy đủ cho sự kiện trọng đại ấy, nên đứa nào khi bị lôi ra khỏi lòng mẹ cũng bật khóc nức nở. Những người trẻ chúng ta vẫn chưa chuẩn bị được một tấm giáp sắt mới, hoàn thiện và đủ cứng cáp để thay thế cho tấm áo thuỷ tinh lộng lẫy cũ. Và thế là nỗi buồn vẫn cứ thoát ra, đeo bám, ám ảnh chúng ta từng ngày.
Suy cho cùng, nỗi buồn cũng có gì xấu đâu. Có buồn mới biết trân trọng niềm vui. Chỉ có điều, nỗi buồn lớn nhanh quá, choán nhiều chỗ quá. Đi kèm với nỗi buồn là sự mệt mỏi. Cứ như thế thì chúng choán hết chỗ của niềm vui mất. Mà những niềm vui con tí, nhỏ nhoi làm sao đủ sức toả sáng cho cuộc đời này. Buồn ơi ta xin chào mi… đó là lời đầu tiên trong bài hát mà mình rất thích. Nhưng không phải lời chào đón khách đến nhà mà là lời chào người bạn gặp ngang qua đường thôi nhé!
Theo Nhacvietplus
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.