Phát thanh xúc cảm của bạn !

20 năm sau, cảm ơn vì đã ở lại

2023-01-31 01:20

Tác giả: DungNhi


blogradio.vn - Có lẽ tôi sẽ trói mình lại mà đợi chờ, sẽ xăm cho mình dấu chấm phẩy trên cánh tay gầy guộc toàn vết sẹo để nhắc bản thân mình rằng thay vì chọn chấm hết mày đã chọn chấm phẩy, tôi chọn viết tiếp cuộc đời đang dang dở của mình. Và có lẽ hai mươi năm sau nó sẽ quay lại cảm ơn tôi vì đã ở lại.

***

Mười hai giờ đêm, nhìn ra khung cửa sổ ngập tràn bóng tối chỉ còn le lói ánh trăng bị che nửa bởi mây mù. Tầng hai mươi lăm, nếu không có khung cửa sổ này chắn ngang, e rằng tôi sẽ liều mình nhảy xuống. Đã hàng ngàn lần tôi hỏi mẹ “Nếu nhảy xuống đây ắt hẳn con sẽ có tự do đúng không? Như bay ấy”, bà không đáp chỉ đưa cho tôi lọ thuốc mà bác sĩ chỉ định rồi khuất bóng.

Cửa sân thượng hôm nay không khóa tôi bước lên đầy run rẩy, lặng lẽ ngồi xuống thành, hai chân đung đưa trong không trung. Tôi muốn liều mình nhảy xuống một phen, vì muốn bay, muốn được tự do như mây trời. Nhưng nếu như trong một khoảnh khắc nào đó khi rơi xuống tôi thấy hối hận thì phải làm sao, mà nếu tôi có hối hận thì độ cao cũng không thể để tôi làm điều đó. Nghĩ đến đây tôi chạy thật nhanh khóa trái cửa phòng, vất vội chìa khóa ra ngoài  khung cửa, tôi sợ không tự nhốt lại e rằng tôi lại chẳng thể tự chủ.

Mẹ từng hỏi tôi rằng sao tôi lại bị như vậy? Cuộc sống đầy đủ như thế sao còn muốn chết? Tôi chỉ đáp lại “Con bị điên rồi, điên thật rồi”. Sau đó tôi tự hỏi rằng liệu trong những cuộc cãi nhau của bà và ông ấy họ có quan tâm tôi ở đâu hay không? Chắc có lẽ là không.

binh_yen

Năm ba tuổi là khi tôi trốn dưới gầm bàn gào khóc, ôm lấy bàn chân của họ nhưng bị hất ra xa rồi run rẩy trốn trong góc nhà kêu la thảm thiết. Tiếng la hét, đập phá vẫn vang lên chẳng hề thuyên giảm, lúc ấy tôi thầm nghĩ chắc tiếng hét của tôi chưa đủ lớn?

Năm bốn tuổi nó đã tìm một nơi an toàn hơn là trong cánh tủ tăm tối, thu mình vào đó tự ôm lấy chính bản thân mình khóc rồi thiếp đi. Nó thích nơi ấy, bởi vì mỗi khi tỉnh dậy mở cánh tủ ra sẽ không còn tiếng động nào nữa chỉ để lại khung cảnh hỗn độn.

Mãi mấy năm sau đó tôi trong những lần như thế tôi chọn cách thu bản thân và nơi tối tăm bên trong cánh tủ, nó là thế giới riêng chỉ của riêng mình tôi, không màu sắc, không tiếng động thật yên bình. Đó là nơi duy nhất mà trái tim tôi thuộc về. Tôi dần sợ với việc bước ra khỏi nơi đấy đối diện với mớ bòng bong mà họ để lại.

Năm đứa trẻ ấy lên mười nó không còn trốn nơi tối tăm ấy nữa nó chạy ra ngăn họ, nó khóc mong muốn họ dừng lại nhưng rồi lại bị đạp phăng ra. Tiếng thủy tinh rơi leng keng bên tai, đứa trẻ đó bịt tai lại run rẩy ôm lấy thân mình nhưng rồi bị đạp lên. Mảnh thủy tinh cứa vào thân nó, ban đầu nó đau đớn, nhưng sau đó nó lại không thấy đau chỉ có thấy lâng lâng khó tả, máu tanh giúp nó được giải thoát. Từ lần đó họ quan tâm nó hơn nhưng sự ân hận đó cũng quá ngắn ngủi, mọi chuyện lại trở về đúng quỹ đạo vốn có.

Năm mười lăm tôi và “nó” đã không còn run rẩy cũng chẳng còn òa khóc nữa chỉ là những vết sẹo trên cổ tay ngày càng dày đặc đến nỗi trong tủ chỉ còn những chiếc áo dài tay. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn họ cãi nhau rồi chờ họ rời đi để thu dọn tàn cuộc. Sau mỗi lần đó tấm thân kia lại phải chịu thêm vài vết rạch.

Lên mười sáu tôi tự nhủ mình đã quen rồi, sẽ ổn thôi chỉ còn hai năm nữa trái tim tôi sẽ tự do thật sự. Nhưng rồi mọi chuyện dần tệ hơn, không chỉ đơn thuần là những lời cay độc qua lại, tiếng đồ đạc bị ném xuống sàn mà họ bắt đầu chú ý đến con dao nơi xó bếp. Có những đêm tôi thức đến nửa đêm cố mang hết vật nhọn trong nhà ôm vào phòng rồi khóa cửa, sợ rằng trong cơn say ấy sáng mai gia đình tôi sẽ mất một thành viên. Tôi trở lên ám ảnh với vật nhọn, có lẽ nỗi sợ đó còn dai dẳng bám theo tôi đến lúc tôi được “tự do”.

Mười bảy tuổi họ ly hôn tôi cười hạnh phúc cười như điên dại trước ngã ba đường, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn bàn tán nhưng chẳng còn quan trọng, tôi đã được tự do. Nhưng hình như tôi đã lầm cái tôi cho là tự do đó có thật sự tồn tại không khi tôi vẫn bị ràng buộc dưới mái nhà này? Tôi về ở với mẹ vì ông không muốn cưu mang đứa trẻ mang dòng máu của bà và mẹ cũng vậy bà không muốn sống cùng một đứa mà giống ông như đúc. Họ chối bỏ cái sai lầm tuổi trẻ của mình rồi đổ hết lỗi lầm cho tôi rằng tôi chính là nguyên nhân phá tan đi cuộc đời họ. Nhưng cũng vì cái mác trách nhiệm kia bà cố gắng nuôi tôi đến năm 18 tuổi rồi tống tôi ra khỏi nhà. 

nam_moi

Tôi hiểu rõ mười tám năm đầu cha mẹ nuôi con vì sự ràng buộc giữa trách nhiệm và tình cảm, còn sau dấu mốc đó đơn thuần chỉ là tình cảm. Họ chẳng có chút tình cảm với tôi vậy nên quãng đường sau này không có bóng dáng họ tôi cũng chẳng thể oán trách. Bệnh tâm lý của tôi đối với bà như là gánh nặng. Trước kia cái ngày mà tôi gần như đã nhảy xuống không trung kia bà đã thẳng tay khóa chặt cửa tầng thượng cấm tôi bước lên đó để không gây phiền phức cho bà nhưng gần đây cánh cửa đó chẳng còn cài then nữa. Chắc có lẽ bà quá mỏi mệt rồi.

Còn hai mươi ngày nữa được tự do. Tôi luôn mơ về nó nhưng tôi sợ thân xác này không còn đợi được đến lúc ấy, sợ như phút ban nãy đứng trên sân thượng nhìn lên trời cao không tự chủ mà bay lên tìm kiếm sự “tự do” vĩnh hằng. Có lẽ tôi sẽ trói mình lại mà đợi chờ, sẽ xăm cho mình dấu chấm phẩy trên cánh tay gầy guộc toàn vết sẹo để nhắc bản thân mình rằng thay vì chọn chấm hết mày đã chọn chấm phẩy, tôi chọn viết tiếp cuộc đời đang dang dở của mình. Và có lẽ hai mươi năm sau nó sẽ quay lại cảm ơn tôi vì đã ở lại.

© Nhân Gian Lưu Tình - blogradio.vn                  

Xem thêm: Ngày đẹp trời để cô đơn l Radio Tình Yêu

DungNhi

Khoảng khắc đẹp nhất là khi bạn được sống là chính mình

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

Những năm tháng không quên

Những năm tháng không quên

Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Ngày tôi chạm vào vùng ký ức

Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.

back to top