Tay chưa biết đan lại sao có thể mở lòng (Phần 1)
2016-03-23 01:00
Tác giả:
Mưa đầu mùa.
Rả rích.
Mùa lạnh vừa đi qua nhưng sự trống vắng thì chưa khi nào nguôi ngoai. Tôi vùng vẫy trong nỗi cô đơn mỗi khi nhớ về em, để rồi cứ mãi hoài niệm một dáng hình trong ký ức.
Ngày em về, tôi mới chợt nhật ra là trong tôi còn chưa nguôi ngoai những cảm xúc.
- Minh Cầu nhé, cuối tuần này!
Em khẽ cười.
Tôi gật đầu.
Đó là một lời hẹn của thói quen cũ – trong một mùa mưa mới. Kí ức thi nhau xô ra trong tôi.
Ồn ã.
Buồn thương.
Dịu dàng.
Cả trăm ngàn xúc cảm cứ trộn quện lại. Tôi se sắt nhớ về những ngày dài của tuổi ngây thơ, từ những lá thư tay đầu tiên cho tới những đêm dài thức chỉ để nhắn tin, gọi điện. Cứ nói chuyện mãi cho vơi đi nỗi thổn thức của tuổi mới lớn mà nào có biết, những thổn thức đó càng vợi đi thì lại càng đầy.
Tôi nhớ tiếng chuông tin nhắn ngày cũ của chiếc điện thoại đen trắng. Tôi lại mở hòm thư. Có khi là những vu vơ hờn giận. Có lúc là một vài mẩu chuyện ngây ngô. Và đáng nhớ nhất là những lời nhắn nhủ sao mà buồn cười:
- Thích nhau rồi!
- Mấy người?
- Chỉ một thôi…
Tôi đã tỏ tình như thế, và em tin. Mười sáu tuổi, tâm hồn người ta vẫn còn có sức mà tin vào những lời tỏ tình như thế. Và rồi họ chọn nhau làm điểm tựa cho muôn vàn bỡ ngỡ của lòng.
- Sao em trả lời tin nhắn lâu vậy?
- À, em vừa làm hàng phụ mẹ, sao giận à?
- Không, nhưng mà nhớ!
- Ai bảo yêu em…
Thế mà khi tôi nói yêu thì em cứ vờ như không biết.
Rồi một ngày, mình trở thành nơi gửi gắm niềm tin trong nhau.
Rồi một ngày, em biết làm tôi buồn nhiều trong những im lặng, những hững hờ tôi chẳng thể nào lý giải.
Và tôi cứ đợi một tin nhắn mới. Cứ đọc đi đọc lại những tin nhắn cũ, xúc cảm lại rộn ràng. Để lòng cứ băn khoăn.
Tôi đợi một tiếng chuông tin nhắn. Chuông reo, toàn tin nhắn người lạ, tin nhắn của tổng đài. Nỗi nhớ hóa thành sự khó chịu của cảm giác cần nhau. Tôi đã nói xin lỗi em rất nhiều, mặc dù tôi chẳng biết mình có lỗi gì nữa. Có thể khi cần nhau quá người ta sẽ nhận ra những lỗi lầm trong mình.
Và chuông reo:
- Em nhớ anh!
Tiếng chuông biến thành điệu nhạc hòa vào những cảm xúc đang òa ra.
Bây giờ thì tiếng chuông đó cũ rồi, và sẽ không trở lại. Nhưng thật kì lạ là ngày em trở về, có một tiếng chuông réo rắt và thứ ánh sáng màn hình cũ kĩ lại lóe lên trong tôi. Tôi nhớ ra rằng mình từng có một kí ức. Tôi nhớ một tính cách. Tôi nhớ một thói quen. Mùa ngây ngô trở về trong tôi, ngay giữa nỗi cô đơn.
Sau bao ngày biệt tích khỏi nhau. Em trở về, giữa Thái Nguyên của tôi. Trước mặt nhau, trong những kí ức cũ vừa choàng tỉnh là hai con người khác. Tôi thấy những dấu vết của bụi bặm vương trên nét mặt em trong một niềm thương xa xưa. Còn tôi, cũng đã khác, cũng tự lo cho cuộc sống của mình, cũng tất bật với cuộc sống và khát vọng cho ngày mai, em có thấy? Kí ức chợt ngủ dậy trong một lời hẹn ngày chúng ta khác đi.
Trong lòng tôi vẫn luôn tự nhủ rằng đừng tin, bởi đó chỉ là ảo ảnh, là ảo ảnh của quá khứ. Vì em đâu còn là em của ngày xưa nữa. Tôi bàng hoàng nhận ra mình còn nhớ quá nhiều. Và tôi vẫn còn thương em trong nét buồn của đôi mắt.
Mưa rớt.
Thềm nhà buổi sớm đầu xuân chỉ có bóng mưa. Phía xa là mảng trời màu cam từ hướng đông đang tranh chỗ với bóng tối.
Kí ức giăng giăng. Thềm cửa tâm hồn tôi buổi sớm đầu xuân chỉ có bóng em.
Tôi nhớ em trong những câu kể về gia đình, cái ngày trong ta còn chất chứa biết bao tin yêu và ngốc nghếch. Tôi nhớ đôi mắt em buồn, ấp ôm những hình dung không lành lặn cho mùa hiện tại không biết bao giờ mới trở thành kí ức để mà vùi chôn đi. Bố em thì vẫn đi biệt chẳng về. Những lần ông về, đa phần là ngật ngưỡng trong men say hoặc hết tiền. Rồi mẹ em đi chẳng chịu ở nhà nữa, cứ đi chợ mãi.
Trong ngây ngô, có lúc chúng mình từng hẹn nhau, sẽ vượt qua nghèo khó. Tôi còn hứa sẽ nắm tay em, bước qua tất cả những vết thương, hứa sẽ làm em ấm lại. Có những đêm nói chuyện điện thoại, em đột nhiên khóc. Đến bây giờ, tôi vẫn chẳng thể ngờ bên trong cô gái mạnh mẽ kia lại là một tâm hồn yếu đuối như thế.
Để rồi khi rời xa khỏi mái trường chung, mình xa cách thật sự. Những niềm tin trong tôi và cả em ngày ấy tưởng như chui ra từ vòng tròn của chiếc que thổi bong bóng. Mà nền trời khi ấy thì cao, cỏ thì xanh. Tôi nào có nghĩ tới chuyện những bong bóng tròn xoe ấy sẽ vỡ, nhanh thôi. Những bong bóng cũ đã vỡ một cách nào đó thật hiển nhiên như chính sự xa cách của chúng mình. Lớp mười hai, em học đuối. Cuối cấp, tôi ôn thi, học tiếp lên đại học, còn em thì đi làm.
Những tin nhắn trong thời gian đầu thì vẫn đều đều. Thế rồi một ngày, em biệt tích. Xa nhau dễ khiến người ta thấy chán chường hơn, rồi họ bận rộn hoặc tưởng mình bận cho người quan tâm. Thế nhưng cõ lẽ những giả tưởng kia làm tôi vô tâm trước sự im lặng của em.
Bố em mất, còn mẹ em mãi đi chợ rừng chẳng chịu trở về. Và rồi em đi lấy chồng tôi cũng nào có biết. Sau này tôi mới dần hiểu trong những đoạn kể chắp vá của bạn học.
Ngày hôm nay, những ngây ngô của tính cách đã hết, nhưng vài mảng kí ức màu ngây ngô thì vẫn còn. Mình chẳng phải hai đứa trẻ cũ để mà thích hợp dành cho nhau nữa nhưng những ấn tượng vẫn đủ cho tôi can đảm nhìn sâu vào đôi mắt em.
- Sao không ăn mặc như bình thường ý?
- Thích thế này!
City View coffee. Tầng 7. Dãy ghế cao cạnh cửa kính.
Hai đôi mắt nhìn nhau, nhưng mọi thứ quá khác so với những gì chúng tôi đã hình dung. Em tóc ngắn, màu tím dịu đi trong ánh đèn huyền. Chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng chẳng thể che nổi hình xăm trên cổ em. Chỉ có nụ cười em vẫn rạng rỡ, như ngày em cố dùng nụ cười ấy để che đi nét buồn trong đôi mắt.
- Sao lại lên đây?
© Dương Nguyên Bảo – blogradio.vn
Còn tiếp...
Có thể bạn quan tâm: Cảm ơn ngày hôm qua
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.
Hãy trao yêu thương khi còn có thể
Tôi nhận ra từ trước giờ tôi luôn mong người khác phải hiểu và thông cảm cho tôi mà tôi quên đi rằng tôi chưa đặt mình vào vị trí của bất cứ ai để hiểu cho họ.
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.