Yêu xa, nhưng khoảng cách chẳng ngăn được tình yêu của chúng ta
2023-12-18 04:20
Tác giả:
Hoa Nắng
blogradio.vn - Giây phút đó tớ thấy lòng mình bình yên lắm. Bình yên mà chẳng hiểu tại sao, mà lí do chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần tớ “Alo” một tiếng, đầu dây bên kia sẽ luôn có một người đáp lời, một người tớ thương.
***
Những ngày trời lộng gió nhiều mây, tớ hay hướng mắt nhìn về phía bầu trời xanh trong diệu vợi, về những đám mây trắng phau phau như cánh cò bồng bềnh trôi về miền trời xa tít tắp. Tâm trí tớ lúc đó cũng bềnh bồng như thế, cũng chắp cánh phiêu du cùng những đám mây, nương theo những cơn gió, về miền trời có cậu, chàng trai của tớ.
Tớ và cậu yêu xa. Người ta bảo, yêu xa khó lắm. Tớ là một đứa trẻ đang nghệch ngoạc viết chữ yêu đầu đời, còn lắm điều bỡ ngỡ, mà còn là yêu xa. Lần đầu yêu đương, tớ chẳng có gì ngoài một trái tim ấm nóng yêu cậu hết lòng, và một quyết tâm bền lòng bền chí đồng hành cùng cậu viết nên những điều đẹp đẽ nhất của thanh xuân chúng mình.
Những cuộc gọi hàng tiếng đồng hồ vào những tối cuối tuần luôn khiến tớ rạo rực yêu thương. Bọn mình đều có cùng sở thích nên có thể đàm đạo nói chuyện với nhau hàng giờ không biết chán. Hay có những phút giây chẳng nói, hai đứa lặng im nghe tiếng thở của nhau. Giây phút đó tớ thấy lòng mình bình yên lắm. Bình yên mà chẳng hiểu tại sao, mà lí do chẳng còn quan trọng nữa. Chỉ cần tớ “Alo” một tiếng, đầu dây bên kia sẽ luôn có một người đáp lời, một người tớ thương.

Tớ gọi những lần gọi điện ấy là những buổi hẹn hò. Cậu luôn chọc tớ cười thật vui vẻ, hát cho tớ nghe những lời tình ca ngọt ngào. Tớ yêu đến say đắm giọng nói trầm lắng trong veo và ấm áp của cậu. Đôi ba lần bị bệnh, tớ hay nhõng nhẽo vòi vĩnh đòi cậu gọi, để được nghe giọng cậu. Dăm ba phút thôi, vậy mà giọng nói ấy lại như thần dược, khiến cơn đau trong người tớ chẳng còn cựa quậy nữa. Tớ nhớ cuối năm học lớp Mười, vì dịch bệnh nên cuối năm cậu phải học online. Hè đến đã nghe tiếng ve kêu, có chàng trai nọ mỗi lần ra chơi là háo hức gọi cho tớ, thủ tha thủ thỉ vài lời tha thiết. Tớ kể cho cậu nghe đôi ba chuyện vặt vãnh không đầu không cuối, hết chuyện này nối tiếp chuyện kia, cậu lặng im lắng nghe, dù không thấy nhưng tớ biết lúc đó cậu đang cười. Dù ra chơi chỉ có năm phút ngắn ngủi, nhưng tiếng cười của chúng ta lại rộn vang cả một miền trời của thế giới. Thế giới của những kẻ yêu.
Tình yêu không chỉ có màu hồng ngọt lịm như kẹo bông gòn, đâu thể thiếu những lần giận dỗi hờn ghen. Đó là lúc chúng ta nhìn thấy ở nhau những điều chưa trọn vẹn. Những giọt nước mắt rơi lã chã trên má, những nét buồn lấp đầy trong đôi mắt ưu tư. Khoảng cách giữa bọn mình lúc đó lại càng xa vời vợi. Yêu xa, khó lắm là để dỗ dành. Không có những cái ôm, những nụ hôn chụt một cái là giận dỗi bay biến đi sạch. Vỏn vẹn là những dòng tin nhắn, những cuộc gọi nối tiếp nhau cho nguôi giận mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Lần đầu tiên cậu giận tớ, tớ cuống cuồng lên dỗ dành, mà cậu tắt mạng đi ngủ rồi, bao nhiêu tin nhắn nỗi lòng của tớ chỉ nằm lại trong vỏn vẹn hai chữ “đã gửi”. Tớ cuống quít lên mạng search Google, dành hàng tiếng đồng hồ đọc hơn chục bài viết, mà cũng chẳng khấm khá hơn bao nhiêu. Lòng tớ khi đó cuồn cuộn sóng vì lo âu, trong đầu nổ lốp bốp hàng tá câu hỏi, rằng nên dỗ cậu thế nào, dỗ sao mới hiệu quả... Những câu hỏi tưởng chừng là hóc búa, nhưng té ra lại vô cùng giản đơn. Không có bất kì một logic khoa học nào, chỉ có trái tim tớ thủ thỉ những điều chân thật nhất, lấn át những tiếng nói ồn ào. Chỉ có dỗ dành bằng nỗ lực và yêu thương chân thành, thì mọi giận dỗi nào cũng sẽ phải mềm nhũn chịu thua. Những hờn giận tưởng là gay go, mà chúng mình lại học được nhiều thứ. Học cách trân trọng, học cách tin tưởng, học cách lắng nghe, học cách sẻ chia và thấu hiểu. Băng qua những bão giông trầy trật, tớ thấy yêu cậu nhiều hơn, và thương cả những điều chưa trọn vẹn nơi cậu, như cậu vẫn thương lấy thương để những khuyết điểm chưa vẹn tròn của tớ.
Tình đầu ngây ngô trong trẻo. Tình đầu yêu xa cho yêu thương trải dài, cần lắm những tin tưởng, lắng nghe, bao dung và thấu hiểu. Đôi khi, thèm lắm một cái ôm ấm áp trong một ngày mưa nhiều mệt mỏi, thèm lắm một nụ hôn dịu dàng xua đi mọi ưu tư. Nhưng tất cả chỉ có thể gói gọn qua những lời ủi an, thủ thỉ động viên nhau qua những dòng tin nhắn và những cuộc gọi dài. Có những nỗi nhớ chẳng thể nói thành câu. Có những yêu thương cứ ăm ắp và đong đầy vào mọi ngóc ngách của tháng năm tuổi trẻ. Con đường phía trước của tớ và cậu, hẳn là còn vô vàn những khó khăn thách thức, chúng mình cần nhiều hơn nữa những kiên tâm bền lòng, trái tim ấm nồng luôn đầy ắp yêu thương. Chinh qua những gập ghềnh chông gai, vì hẹn ước “một ngày trời xanh nắng ấm ta gặp nhau”. Để tên cậu khảm vào thanh xuân của tớ, chúng ta cùng nhau viết nên một câu chuyện tuyệt vời.
© Hoa Nắng - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Đã Sẵn Sàng | Blog Radio 883
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.
Nhảy việc hoàn hảo
Cuốn sách mang tới cho bạn đọc những lời khuyên bổ ích trong quá trình tìm kiếm việc làm, muốn thay đổi môi trường làm việc. Để tìm được công việc phù hợp, bạn cần hiểu rõ các kỹ năng, thế mạnh của bản thân và yêu cầu của nhà tuyển dụng.
Mọi thứ đều vô thường trước vũ trụ bao la
Ta chỉ là khách trọ tạm, giữa cuộc hành trình vô định của thời gian. Ngày ta đến, trời không báo. Ngày ta đi, đất cũng lặng. Chỉ có gió – vẫn thổi, mây – vẫn bay, và thế giới – vẫn quay như chưa từng biết ta từng tồn tại. Nhưng có sao đâu. Hạt bụi, dù nhỏ, vẫn phản chiếu ánh sáng khi có nắng. Sự tồn tại của ta, dẫu mong manh, vẫn có thể làm đẹp cho một khoảnh khắc nào đó của đời. Và có lẽ, chỉ cần thế – đã đủ.
Ánh đèn cuối phố
Đêm mưa lạnh, sau ca làm, Minh đạp xe về. Lan đứng chờ anh ở đầu ngõ, người run bần bật dưới mái hiên. Hai đứa ghé mua một ổ bánh mì, ngồi chia đôi trên ghế đá trước dãy trọ ăn xong, Minh đưa Lan về tận phòng, chúc cô ngủ ngon rồi mới quay lại phòng mình.







