Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương thật ra đơn giản lắm!

2015-05-11 01:00

Tác giả:


Bài dự thi "Độc thân không cô đơn".

blogradio.vn - Yêu thương đâu cần gì lớn lao, chỉ là ăn bữa cơm với gia đình, tụ tập nói chuyện với bạn bè, giúp đỡ một ai đó trên đường, đọc một cuốn sách hay nghe một bản nhạc vui tươi...chỉ vậy cũng đủ để ta thấy độc thân chẳng là gì lớn lao. Tôi vẫn đang yêu thương theo cách đó và chờ đợi một người nào đó tôi cần và cần tôi.

***

Tôi ngồi lặng trong quán cafe nhìn dòng người nhộn nhịp qua tấm kính mờ ảo khi thành phố đã lên đèn. Cả ngày làm việc bận rộn khiến tôi mệt mỏi. Những đồng nghiệp của tôi chỉ chờ đợi giờ tan làm để về nhà thật nhanh với gia đình nhỏ của mình, hay hào hứng chuẩn bị cho buổi hẹn hò. Còn tôi lại chọn một góc nhỏ trong quán cafe quen thuộc để ngắm nhìn cuộc sống từ một góc độ khác. Tôi độc thân, tôi không muốn về nhà đối mặt với nỗi cô đơn cứ ẩn hiện quanh bốn bức tường phòng lạnh tanh. Tôi ngồi đây nhìn những bóng hình xa lạ, dù không quen biết những con người bên ngoài tấm kính kia nhưng họ lại làm tôi bớt cô đơn. Cách họ nói cười, chờ đợi, dạo bước bên nhau...cho tôi được thấy hình ảnh quen thuộc của mình trong quá khứ. Khi tôi có anh bên cạnh.

Tôi của kí ức ngày đó vui vẻ, tràn đầy sức sống. Nhưng khi anh nói lời chia tay vì quyết định sẽ sang nước ngoài du học và làm việc ở đó thì tôi như chết lặng. Anh nói không muốn tôi phải suy nghĩ nhiều, anh chưa chắc chắn tương lai của mình nên lo rằng không thể che chở cho tôi được, tất cả những gì anh làm bây giờ đều là muốn tốt cho tôi. Lời chia tay đến quá vội và anh cũng đi quá nhanh nên tôi không kịp níu giữ anh, hai năm yêu nhau không đủ để giữ anh ở lại bên tôi.

yêu thương

Nỗi đau ập đến như cơn lũ không báo trước, nó cuốn anh đi chỉ sau một cái ôm nhẹ, nước mắt tôi chưa kịp rơi xuống, còn đọng trên mi mắt. Không có cuộc cãi vã, xung đột nào, chỉ đơn giản là anh không chọn tôi cùng đi tiếp con đường phía trước. Nỗi đau đến đột ngột khiến tôi ngỡ ngàng nhưng lại chẳng biết khi nào mới rời đi, nó ăn mòn tâm hồn tôi suốt tám tháng qua. Tôi ra trường, làm một nhân viên mới luôn chăm chỉ, nỗ lực. Vùi đầu vào công việc khiến tôi có ít thời gian để nghĩ đến anh hơn.

Điện thoại tôi đổ chuông, là mẹ gọi đến.

Tôi đứng dậy, bước chân vội vàng, cùng hòa vào dòng người trên phố. Tôi muốn về phòng thật nhanh để thu xếp đồ đạc. Những lời nhắc nhở, mong ngóng của mẹ làm tôi thấy mình thật vô tâm với chính bản thân mình và gia đình, bạn bè. Tôi nhận ra đã lâu lắm rồi mình chưa về nhà - nơi có gia đình thân yêu luôn bên cạnh, tôi cũng đã lâu rồi không còn cười nói ríu rít cùng bạn bè vì lý do công việc bận rộn, vì nỗi buồn gặm nhấm con người làm tôi luôn trầm tư, sống như một cỗ máy được lập trình sẵn. Còn hai ngày nữa mới đến cuối tuần nhưng tôi đã xin nghỉ phép để về nhà.

Khi bạn yếu đuối, không biết tựa vào ai, không biết phải đi đến đâu để thoát khỏi không khí ngột ngạt đang vây quanh thì vẫn có một nơi luôn chào đón bạn quay về, có những người sẵn sàng cho bạn tựa vào, nơi đó được gọi tên là nhà. Bạn đừng cố gắng chạy khi biết bản thân quá mệt mỏi để bước đi, hãy dừng lại nghỉ ngơi để được tiếp thêm sức mạnh bước đi hết con đường mình đã chọn.

Tôi bắt chuyến xe sớm nhất để về nhà, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc đã ngủ quên bấy lâu nay. Cảm giác nôn nao được về nhà bên bố mẹ và đứa em trai, sự hào hứng muốn vào bếp nấu một bữa ăn thật ngon khoe với gia đình, nhớ mấy em mèo nhỏ bà nuôi...tất cả cảm xúc đó làm tôi thấy mình như đang sống đúng nghĩa.

yêu thương

Dù đi ra ngoài tôi cố tỏ ra mạnh mẽ đến đâu thì về nhà chỉ là đứa con gái non nớt của bố mẹ, còn phải dạy bảo nhiều điểu. Tôi luôn tạo cái vỏ bọc sắt đá đó để mẹ không phải lo lắng nhiều về tôi, để em trai noi gương mà học tập. Tôi sợ mẹ phát hiện ra cái vỏ bọc đó lại lo lắng cho tôi nên thời gian qua tôi chỉ về nhà đôi lần, ăn một bữa cơm, ngủ một giấc dài rồi lại đi. Nhưng mẹ đã từng nói: “Con bé này ngồi xem phim, diễn viên chưa khóc thì nó đã khóc sưng hết cả mắt rồi”. Và giờ đây, tôi biết là mẹ đã phát hiện ra và mẹ đang giúp tôi tháo bỏ vỏ bọc đó để mạnh mẽ từ bên trong bản thân mình. Tôi hít căng lồng ngực không khí trong lành của quê hương, dang tay muốn ôm trọn sự yên bình nơi đây vào lòng, muốn gói hết yêu thương ấm áp của gia đình mình lại. Tôi thấy lòng nhẹ bẫng, thoải mái và tràn đầy sức sống. Tôi mỉm cười, vẫy tay chào cả nhà để lên xe tiếp tục cuộc hành trình đang dang dở. Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má vì tôi nhận ra suốt thời gian qua mình thật ngốc nghếch.

Tôi chưa quên được anh nhưng tôi biết mình đã thay đổi, vì giờ đây anh không còn ở vị trí quan trọng nhất trong trái tim tôi nữa. Nghĩ đến anh làm tôi nhớ lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhưng đó chỉ là quá khứ mà thôi. “Đôi khi ng ta cứ ngỡ vẫn còn yêu nhưng thực ra có lẽ chỉ là nuối tiếc quá khứ một thời bên nhau”. Chính những ngày quý báu bên gia đình đã làm tôi nhận ra điều này. Tôi cần một người sợ mất tôi chứ không cần một người yêu tôi nhưng vẫn rời bỏ tôi rồi lại nói là muốn tôi được hạnh phúc. Vì vậy tôi phải cảm ơn anh đã cho tôi biết mình thực sự cần gì, cho tôi biết gia đình luôn dõi theo tôi để yêu thương và che trở, bạn bè luôn sẵn sàng lắng nghe tôi, có nhiều người quan tâm đến tôi... để tôi biết rằng mình độc thân nhưng không cô đơn.

Tôi chọn bước một mình để dễ dàng quan sát được mọi người xung quanh để có thể trao yêu thương khi họ cần. Yêu thương đâu cần gì lớn lao, chỉ là ăn bữa cơm với gia đình, tụ tập nói chuyện với bạn bè, đồng nghiệp, giúp đỡ một ai đó trên đường, đọc một cuốn sách hay nghe một bản nhạc vui tươi để nuôi dưỡng tâm hồn mình tốt đẹp...chỉ vậy cũng đủ để ta thấy độc thân chẳng là gì lớn lao.

Tôi vẫn đang yêu thương theo cách đó và chờ đợi một người nào đó tôi cần và cần tôi. Tôi không vội vàng tìm kiếm người đó vì tôi đang bận độc thân. Tôi không muốn mắc lại sai lầm rằng đã bỏ quên yêu thương của những người luôn dõi theo và yêu thương tôi chân thành nên giờ đây tôi đang bận nhấm nháp yêu thương và trao lại yêu thương.

Tôi của thực tại khi nghe ai đó hỏi: “Có người yêu chưa? Định khi nào lấy chồng?” đã không còn chạnh lòng như trước mà luôn vui vẻ trả lời: “Cuộc sống của tôi vẫn ổn nên chưa quan tâm đến chuyện đó”.

© Thao Anh Mai – blogradio.vn

Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet




Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn.

yeublogradio



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

back to top