Phát thanh xúc cảm của bạn !

Yêu thương không bao giờ là đủ

2014-11-24 01:00

Tác giả:


Yêu 24/7 - Ai đó rồi cũng phải lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc. Yêu thương không bao giờ là đủ, phải yêu thương hết mình, còn sống là còn yêu.

***

Ba tháng nữa là đến ngày cưới của anh ở quê, vào đúng dịp Valentine của bốn năm về trước. Em thấy mình vui khi anh đã lựa chọn được hạnh phúc cho riêng mình, và em cũng vậy.

Em đã từng nghe câu nói này ở đâu đó: “Yêu là chuyện của hai người và đến được với nhau hay không là chuyện của rất nhiều người”. Em may mắn vì em đã từng có một tình cảm trong sáng và dễ thương với anh ngày ấy. Ừ, thì chưa hẳn để gọi là yêu sâu đậm, chỉ là chút gì đó xao xuyến, rung động nhưng em thấy mình lớn hơn và khác đi.

Bốn năm trước, giữa Sài Gòn tấp nập và xô bồ, anh ở nơi quê xa ấy, hàng ngày dành cho em những tin nhắn, những lời nói động viên, những món quà xa. Những lần về quê ngắn ngủi, là những lần quan tâm nhau đơn giản, là những cái nắm tay e dè, những lần anh dắt em dạo phố hay những buổi đi chơi cùng bạn bè nhộn nhịp. Thế đó, kỷ niệm đọng lại trong em chỉ từng ấy thôi, em chỉ giữ nó nguyên vẹn như những gì đẹp nhất của một thời.

Em rời quê ra Sài thành như bao lần đi khác, nhưng lần này đi, không có anh đưa tiễn, đó là do em quyết định. Ừ, thì em cũng đã khóc, em cũng là con gái mà, nhưng những giọt nước mắt để gọt đi những nhiêu khê của thời gian qua. Em đau đáu một nỗi nhớ, những hình ảnh cũ lại hiện về, em thấy ganh tỵ với ai đó đang hạnh phúc, em thấy cảm xúc lẫn lộn. Nhưng rồi em nghĩ, hai năm cho những gì của hai chúng ta đã là quá ý nghĩa, vì lý trí và tình cảm trong em không là một, em và anh chưa đủ tự tin để bước đi tiếp qua những khó khăn sắp tới- cả thời gian và khoảng cách địa lý. Em nghĩ đến câu nói,” có duyên, nhưng không phận” như người xưa hay nói để cả hai thấy nhẹ lòng hơn.

ánh nắng

Hãy quên tất cả đi và bắt đầu cuộc sống mới, nói thì thật dễ nhưng thật khó để làm được. Rồi Sài Gòn đưa em vào những bận rộn, em tự nhủ mình cần phải bận rộn để không còn nghĩ đến anh, đến một ai khác. Em khép lòng với nhiều thứ xung quanh.

Nhưng lâu lắm, có thể vì ai đó làm em tìm thấy một góc nhỏ nào đó của ngày xưa mà cũng có thể rằng chính ai đó làm em thức tỉnh một chút ký ức cũ đã chôn vùi thật lâu trong lòng nay bỗng dưng xốn xang và thổn thức lòng ta. Bởi vì làm gì có nỗi đau nào dễ quên, có vết thương nào dễ lành đâu chứ.

Vậy thì cái gì ta không cố quên được thì hãy nhớ thật nhiều để khỏi quên và rồi hãy để nó trở thành một phần nào đó sâu sắc của những gì đã qua, chỉ là những hoài niệm, chỉ là những kí ức được gói ghém ở một nơi nào đó tận sâu trong tâm khảm nhé.


Nhiều năm trước, khi câu chuyện tình cảm của tôi có thể gọi là tan vỡ cũng là lúc tôi mất đi chút niềm tin, tôi thấy mình gần như không còn gì. Nhưng thật may mắn, hôm nay, hạnh phúc đã mỉm cười với tôi, với anh; và tôi tin rất nhiều người cũng giống như vậy.

Sài Gòn bây giờ, vẫn tấp nập và xô bồ. Tôi - một trái tim ấm cũng đang vui bên hạnh phúc mới của mình.

Ai đó rồi cũng phải lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc. Yêu thương không bao giờ là đủ, phải yêu thương hết mình, còn sống là còn yêu.


Cơn mưa nặng hạt cuối mùa của Sài Gòn làm tôi chựng lại, Trong mắt tôi, nắng ấm đang tràn về. Sau cơn mưa trời lại sáng thôi mà.
  • Trần Thị Bích Liên

Bài viết tham dự tuyển tập "Mở lòng & Yêu đi!". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn like, share và bình luận bằng plug-in mạng xã hội ở chân bài viết. Lượt like, share và comment được tính bằng hệ thống đếm tự động.



Click vào đây để theo dõi thông tin chi tiết


Để những câu chuyện, tâm sự và phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của blogradio.vn. Bạn đừng quên địa chỉ email blogradio@dalink.vn và trên website blogradio.vnblogviet.com.vn.

yeublogradio


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Hồi ức mùa lúa chín

Hồi ức mùa lúa chín

Con đường xưa, cánh đồng xưa vẫn còn đó, nhưng cô gái của anh đã không còn nữa. Nỗi buồn không thể nói thành lời, chỉ còn lại trong tim anh, như một bản tình ca không trọn vẹn.

Yêu nhau từ thưở mười hai

Yêu nhau từ thưở mười hai

Vậy đó, đã được gặp người ấy, đã vào tiết học của người ấy là anh cứ bị cuốn đi như đang say giấc nồng vậy, và anh cứ mang theo hết những gì của người ấy trao đến anh trong ngày hôm ấy để cùng vui, cùng hớn hở và cùng bên nhau thiết tha hơn nữa cho những tiết học tiếp theo.

Chuyện của mùa Hè

Chuyện của mùa Hè

Mùa hè xứng đáng là một khoảng thời gian tuyệt vời dành riêng cho một đứa kì dị như tôi vậy. Khi chẳng có gì làm thì có thể nghĩ ra hàng tá kế hoạch riêng cho bản thân.

Tự giận dỗi

Tự giận dỗi

Anh vẫn nhớ chút trần gian vụng dại Anh vẫn nhớ mùa yêu tình sang trang Anh phải yêu và phải vẽ dung nhan Cho tim chết cho hồn không đọng lại

Cung đàn vang khúc tình ca

Cung đàn vang khúc tình ca

Cũng như bản tỉnh ca thiết tha nhất, như muốn được gởi đến khắp nơi một ước mơ to lớn nhất và cũng đơn giản nhất của thầy và của toàn trường về một ngôi trường mới. Ước mơ đó đã được bày tỏ đã được bay xa trong lời ca tiếng hát trong tiếng đàn da diết của chính trái tim thầy

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

'Thiền' của Osho hay câu chuyện không thể lý giải bằng lời

Cuốn sách "Thiền" của Osho đã đưa ra một cái nhìn sâu sắc về thiền định, một con đường mà không phải lúc nào cũng dễ dàng để lý giải bằng lời nói.

Yêu xa

Yêu xa

Dù chỉ là một cuộc hẹn ngắn ngủi, nhưng mỗi lần được ở bên nhau, chúng tôi đều tận hưởng từng khoảnh khắc và tận dụng thời gian để tận hưởng hạnh phúc. Những kỷ niệm đẹp và những giây phút ngọt ngào ấy đã giúp chúng tôi cảm thấy động viên và tiếp tục bước đi trên con đường yêu xa.

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Người có đáng kết giao hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của họ đối với 4 ĐIỀU này thì tỏ tường ngay

Cổ nhân có câu: “Hổ báo không thể cưỡi, lòng người cách một tầng da bụng”.

Lũ trẻ của rừng núi

Lũ trẻ của rừng núi

Nhưng tôi chưa bao giờ hỏi mẹ tôi tại sao học sinh lại quý mẹ như thế, tôi chỉ nhìn chăm chăm vào khung cảnh viễn tưởng mà mình tạo ra, mà quên mất mẹ tôi đã cống hiến biết bao nhiêu năm tháng ròng rã cho những búp măng non trẻ ấy.

back to top