Yêu thương dẫn lỗi về
2014-06-24 01:11
Tác giả:
Em cuộn mình hoang hoải nỗi nhớ anh.
Phải thêm bao nhiêu ngày mưa để đón nắng?
Phải thêm bao nhiêu đêm trắng để em thôi nghĩ về anh?
Lạnh!
Em muốn đưa tay chắn gió đông nhưng em mong manh quá, gió khẽ rít qua từng kẽ tay.
Em dang tay, tìm hơi ấm một bàn tay, nhưng đất trời rộng lớn quá mà tay em quá bé nhỏ chẳng ôm trọn được một vòng tay.
Không vì ai co ro mà đông bớt lạnh, không vì ai cô đơn mà nàng gió thôi di biến. Nàng vẫn cần mẫn chăm chỉ len lỏi vào tận những vùng sâu thẳm nhất, vào mọi tầng ngóc ngách của từng tế bào khiến con tim ta không ngừng nhức nhối.
Dưới lòng đường kia, giữa chốn phồn hoa này, giữa tiếng còi xe inh ỏi kia có bao nhiêu người đang tay trong tay đi cùng nhau, có bao nhiêu người đang vội vã đến cầm một bàn tay khác, có bao nhiêu người đang một mình đi tìm một bàn tay, có bao nhiêu trái tim đang lạc bước.
I’m still there everywhere
I’m the dust in the wind
I’m the star in the northern sky
I never stayed anywhere
I’m the wind in the trees
Would you wait for me forever?
Dòng suy nghĩ của Đan Linh bị ngắt quãng bởi tiếng nhạc chuông quen thuộc.
- Em đang làm gì vậy, đi hóng gió nhé, lát anh qua đón.
Cô không từ chối, không đáp lời nhưng như một quy tắc ngầm cả cô và Nhã Lam đều hiểu là cô đã đồng ý. Có lúc cô tự cười với chính mình, biết rõ là mình sợ lạnh, sợ những cơn gió bỗng ùa về nhưng lại rất thích dầm mình trong những cơn gió cắt da cắt thịt mỗi khi đông về.
Cơn gió lạnh khẽ lùa vào khiến cô giật mình, một chiếc khăn ấm áp trong ngày cuối đông sẽ là một lựa chọn thông minh, nhưng đôi lúc cô lại cố tình cất sự thông minh vốn có của mình vào một góc sâu nhất của trái tim.
Lững thững trước tủ quần áo, cuối cùng Đan Linh cũng quyết định choàng lên cái khăn tuyệt đẹp của nhỏ bạn tặng nhân dịp nó đi pháp về với những lời quảng cáo khó cưỡng nổi lời không đồng ý, nào là khăn hàng hiệu đấy, chỉ cần quàng vào cổ là thấy một đẳng cấp khác ngay, rồi lại hờn dỗi bảo rằng không dùng tới thì vứt trong góc tủ ….cuối cùng cô phải nhận, nhưng rồi cứ lần lữa mãi không chịu dùng.
Đã yên tâm, cô khép cánh cửa tủ lại, nhưng như trêu ngươi nhau nó cứ khắc khứ mãi không đóng lại được thì “ầm” chiếc khăn len màu xanh dịu dàng nép mình dưới chân cô, một nửa vẫn nằm trong hộp.
Cuộc đời nhiều khi đúng là đùa giỡn với lòng người, khi ta đang chơi vơi thì cứ an nhiên bỏ mặc chơi vơi mãi khi ta quyết tâm dứt tay rồi thì nó lại giơ tay níu giữ.
Would you wait for me forever?
Will you wait for me forever?
Tiếng chuông điện thoại nhắc nhở cô cuộc hẹn với Nhã Lam:
- Em xin lỗi, hôm nay em mệt quá, hôm sau anh nhé!
Không để cho Nhã Lam kịp phản ứng, cô cúp máy, màn hình điện thoại nhòe nhoẹt, lạnh buốt như trái tim của cô lúc này vậy.
“Màu đen đi, con trai thì chỉ có màu đấy thôi, màu khác nhìn buồn cười lắm”
Ngắm hết một vòng, nâng lên đặt xuống bỏ cả ngoài tai lời khuyên của chuyên gia thời trang là đứa bạn thân, cô chọn mấy cuộn len màu xanh dịu dàng - vì cô nhớ có cậu ấy bảo thích nhất là màu xanh dịu dàng này.
Chiếc khăn len đầu tiên và cuối cùng mà cô đan. Chiếc khăn len đầu tiên đã bao nhiêu đêm theo cô mất ngủ, chiếc khăn len khi những tưởng sắp hoàn thành rồi lại không hề thương tiếc được tháo tung ra khi cô phát hiện ra một mũi đan bị trễ nhịp. Chiếc khăn len màu xanh dịu dàng ấy.
Cô không còn nhớ mình đã đan vào tháo ra bao nhiêu lần, cô không còn nhớ mình đã thức trắng bao nhiêu đêm để hoàn thành, cô không còn muốn nhớ sao đến nửa chừng cô lại dừng lại, nhưng cô biết rất rõ lí do tại sao cuối cùng nó vẫn hoàn thành, và cuối cùng nó lại nằm ở đây, yên vị trong cái hộp định sẵn cho riêng nó.
Anh biết không?
Có một người con gái trong chiều đông năm ấy đã ghi đậm kí ức màu yêu thích của mình từ đen sang xanh chỉ với một lý do cực kì đơn giản, vì người con trai đó thích màu xanh dịu dàng này. Và cũng từ màu đông năm ấy, người con gái ấy không còn mang bên mình bất kì một chiếc khăn nào nữa để lại hờn tủi cho bao chiếc khăn khác trong tủ đồ của mình.
“Sao mày không nói cho họ biết biết, sao phải tự chịu một mình như thế?”
“Mày làm ơn sống cuộc sống của một người bình thường đi, được không?”
Sống cuộc sống của người bình thường là thế nào anh nhỉ? Đôi khi em cũng tự hỏi mình như thế đấy? Và đã có lúc em hoang hoải với chính mình, chẳng lẽ mình đang sống cuộc sống của một kẻ không bình thường.
Cuộc sống của một kẻ không bình thường như em là nghĩ tới anh mỗi khi thức dậy và nhớ tới anh ngay cả trong giấc mơ chấp chới của mình.
Là như thế đấy anh!
Là ngay cả khi em biết rằng chàng trai ấy đã nắm lấy một bàn tay khác đi trong chiều đông nhưng vẫn chẳng thể nào nhủ lòng thôi nghĩ về anh.
Như thế là không giống cuộc sống của một người không bình thường phải không anh?
- À…ừ…
- Cậu thấy chiếc khăn màu trắng này đẹp không? Mai Mai nói rằng cậu ấy rất thích màu trắng, cậu ấy nói màu trắng là màu của thiên thần, là màu trắng tinh khôi đấy....mà con gái các cậu chắc ai cũng thích màu trắng hết nhỉ.
Hóa ra, màu vị yêu thích của mỗi người cũng sẽ thay đổi theo thời gian, mà không, có thể chỉ là thay đổi trong tích tắc. Em đã không biết rằng anh đã không còn yêu màu xanh dịu dàng nữa, anh đã yêu màu trắng , một màu trắng tinh khôi chứ không phải là màu xanh dịu dàng. Em đã không còn yêu màu đen huyền bí của mình nữa em đã yêu màu xanh dịu dàng của anh và anh đã chẳng còn yêu màu xanh dịu dàng nữa mà yêu màu trắng thiên thần. Để rồi khi biết rằng chẳng thể nào yêu màu xanh nữa em cũng chẳng thế nào quay về với màu đen thần thánh của riêng mình nữa.
- Cậu yêu ai chưa?
Trái tim mong manh của em chỉ chực vỡ òa.
- Cậu chưa sao?
- Mình…mình không biết nữa.
- Thì yêu là yêu không yêu là không yêu, đơn giản vậy thôi sao lại không biết.
Đâu phải là em không biết chỉ là em không biết phải trả lời như thế nào. Rằng hình bóng đang ngự trị trong trái tim em lúc này đây chính là anh, rằng chàng trai đang có hình bóng người con gái khác ngự trị trong tim, rằng người đang ngồi cạnh em đây chính là người em yêu?
- Tớ rất thích một người nhưng tớ không biết người đó có thích tớ hay không?
- Thì hỏi thôi.
- Như thế được sao?
- Sao lại không?
- Nếu thích một người cậu có bày tỏ cho họ biết là cậu thích họ không?
- Nếu không nói sao họ biết được mình thích họ. Nếu đã thích ai đó rồi thì không nên giấu kín trong lòng, càng giấu kín càng đau khổ, càng giấu kín càng đẩy họ xa ta hơn.
- Thật vậy sao ?
- Thật!
- Cậu nhiều kinh nghiệm quá.
Anh cười. Em cười theo. Nhưng tiếng cười của em chẳng thể nào trọn vẹn như anh. Anh có nghe tim em đang có vết rạn vỡ. Đã biết rằng chẳng thể nào là người có thế ngự trị trong trái tim anh, đã biết rằng chẳng thể nào là bàn tay cầm nắm lấy bàn tay anh, đã biết rằng chẳng thể nào tự vỗ về hơi thở cho mình trở về nhịp bình thường. Anh bảo em phải làm sao? Làm sao em có thể nói với anh hình bóng đang xâm chiếm toàn bộ trái tim em, cuộc sống của em, hơi thở của em chính là anh.
Em không đủ dũng cảm đứng nhìn bàn tay anh tay trong tay với một người con gái khác. Em không đủ dũng cảm ngồi hàng giờ nghe anh kể về người con gái khác với tất cả tình yêu thương. Em không đủ dũng cảm lang thang cả ngày cùng anh đi chọn đồ cho người con gái anh yêu.
Nhưng anh biết không? Em càng không có đủ dũng khí khi nghĩ tới một ngày nào đó không còn được nghe tiếng anh nói, không còn được nghe tiếng anh cười, không còn được nhìn thấy nụ cười của anh, không còn được nghe thấy mùi hương thoang thoảng quen thuộc từ anh.
Em không dám nghĩ tới một ngày anh không còn đi bên cạnh em nữa!
Will you wait for me forever?
- Em xuống nhà đi, anh chờ.
Cái nắng sớm đông xuyên qua đám sương mai yếu ớt xô đẩy hình dáng Nhã Lam càng thêm hanh hao, xiêu vẹo, chới với.
- Đi với anh!
- Đi đâu ạ?
Anh không nói, đôi mắt đỏ hoe, mùi thuốc phảng phất trong gió, khiến lòng cô bỗng thấy dịu nhẹ:
- Anh lại hút thuốc à?
- Một chút thôi…
Ánh nắng yếu ớt của mùa đông khẽ chạm lên bờ vai anh, giống như lần đầu tiên cô gặp anh. Vẫn đôi mắt đỏ hoe, vẫn hình dáng hanh hao ấy, vẫn là những tia nắng yếu ớt khẽ chạm trên bờ vai anh.
- Em là Đan Linh phải không?
- Có chuyện gì không ạ?
- Anh là anh trai của Nhật Minh.
- Có chuyện gì không ạ?
- Đây là kỉ vật của Nhật Minh…
Kỉ vật? Là sao chứ? chẳng phải Nhật Minh đang đi du học sao? Chẳng phải Nhật Minh vừa nhắn tin bảo với cô là bên ấy tuyết đang rơi lạnh gấp mấy bên mình? chẳng phải Nhật Minh đã nói khi nào về sẽ mua tặng cô socola của nước Mỹ đó sao? Sao giờ đây lại đưa cho cô kỉ vật là sao chứ?
Cô không biết mình đã thiếp đi như thế nào, đã thiếp đi bao lâu, khi tỉnh dậy cũng không còn thấy Nhã Lam bên cạnh, chỉ còn lại kỉ vật của Nhật Minh. Là chiếc khăn màu trắng, màu trắng tinh khôi mà anh và cô đã chọn.
Ngày đưa tiễn Nhật Minh, trời đổ mưa, mưa nhẹ thôi nhưng vai cô ướt đẫm. Ngày đưa tiễn Nhật Minh cô không khóc, cô không vật vã gọi tên anh như mọi người nghĩ, cô không cảm thấy mắt mình cay cay, không cảm thấy tim mình nhói đau. Cô không cảm thấy gì hết.
- Nếu muốn khóc hãy khóc đi em, như vậy Nhật Minh mới có thể yên tâm mà đi được.
- Cậu ấy chỉ đang mải chơi thôi, khi nào cậu ấy chơi chán sẽ về thôi…em sẽ đợi…
Đợi một người cần bao lâu, cô không biết và cũng chẳng muốn biết. Người ta vẫn bảo với nhau rằng, đợi một người không có gì là khủng khiếp chỉ là không biết phải đợi bao lâu mới thực sự là điều đáng sợ. Cô không thấy đáng sợ, chỉ cần là anh bao lâu cô vẫn có thể chờ.
Cô đã quen với những chuyến đi không cần biết trước đích đến, chỉ cần có anh bên cạnh, chỉ cần là Nhã Lam anh sẽ không bao giờ để cô phải rơi lệ.
Khoảnh khắc xe dừng lại trái tim cô như bị bóp nghẹt, đôi chân cô không muốn dịch chuyển, đôi mắt cô cay xè, cô chới với tìm lấy một điểm tựa.
Nhật Minh đang mỉm cười với cô, nụ cười tỏa nắng của anh khiến trái tim cô chỉ muốn thắt lại.
- Nhật Minh, hôm nay anh đưa Đan Linh tới thăm em…
Từ ngày Nhật Minh thực sự rời xa, chưa ai nói với cô về anh, chưa ai nhắc về anh với cô. Không, Nhật Minh chỉ là chàng trai ham chơi, đang mải miết trên hành trình của riêng mình mà thôi, rồi cậu ấy sẽ về thôi.
- Không, cậu ấy chỉ đang mải chơi thôi, chỉ cần em có thể chờ thì cậu ấy sẽ về…
- Đan Linh, Nhật Minh chết rồi.
Nhật Minh nói rằng Đan Linh là cô gái mạnh mẽ nhất định sẽ vượt qua được, chỉ cần cho cô ấy thời gian, chỉ cần Nhã Lam đừng buông tay. Nhã Lam không buông tay nhưng anh cũng chẳng thể nào nắm chặt được tay cô, chỉ cần anh chạm nhẹ thêm một bước cô lại tự động lùi lại, co mình vào. Nhã Lam có rất nhiều thời gian để chờ cô, nhưng anh không đủ lạnh lùng nhìn cô mãi chìm đắm trong nỗi đau của riêng mình.
- Nhật Minh đã rời bỏ chúng ta rồi…Đan Linh…em tỉnh lại đi.
- Không….không! Anh không thấy anh ấy đang cười với em sao…Anh không nhìn thấy anh ấy đang cười với chúng ta sao? Anh là anh trai của anh ấy cơ mà, sao anh có thể tàn nhẫn với anh ấy như thế được chứ
Đôi chân cô chuệnh choạng không còn đủ mạnh mẽ để giúp cô đứng vững, trái tim cô không còn đủ sức để ôm chặt nỗi đau cho riêng mình, khóe mắt cô không còn đủ lạnh lùng để ngăn dòng lệ rơi, toàn thân cô run rẩy, chơi vơi, vỡ òa. Sự thật cô cố gắng tự lừa dối bản thân, nỗi đau cô cố kìm nén cuối cùng cũng bỏ cô mà đi.
- Khóc đi em…
Cô bé mùa đông của anh!
Cô bé đã tự nguyện từ bỏ màu đen huyền bí của mình để yêu màu xanh dịu dàng của anh!
Em biết không? Khi em khoác lên màu xanh dịu dàng ấy em như thiên thần bé nhỏ mang lại sự bình an cho người đối diện.
Lần đầu tiên gặp, anh đã yêu nụ cười tỏa nắng của em, anh đã tự nhủ với lòng mình, phải nắm thật chặt bàn tay cô bé ấy đi trọn con đường yêu thương mà cuộc sống đã ban tặng cho mình.
Cô bé ngốc của anh!
Khi vui thì cứ hồn nhiên mà cười, khi buồn cứ an nhiên mà khóc. Khi không thích thì đừng cố gượng cười, em có biết là nụ cười gượng gạo của em buồn cười lắm không?
Sau này, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ với người yêu mình em nhé. Nếu thích có thể nói là thích, nếu không thích có thể không trả lời, đừng bao giờ dối lòng mình. Em có biết là trình nói dối của em dở tệ lắm không?
Cô gái bé nhỏ của anh!
Đã biết trước rằng chẳng thể nào cùng nắm tay nhau đi trọn con đường, anh chẳng thể nào giữ mãi màu xanh dịu dàng cho riêng mình nữa.
Đã biết chẳng thể nào cùng nắm tay em đi trọn con đường, anh chẳng thể nào ích kỉ giữ em bên cạnh anh dù chỉ là một khoảnh khắc thôi.
Đã biết chẳng thể nào cùng nắm tay em đi trọn con đường yêu thương, anh chẳng đủ dũng cảm, chẳng đủ ích kỉ để giữ em bên cạnh, anh chẳng thể nào cho phép bản thân mình yêu em thêm nữa. Anh chỉ có thể để em tự nguyện lựa chọn rời xa anh, anh chỉ có thể để em oán trách anh, anh chỉ có thể để em hận anh.
Khi anh đi rồi hãy cứ oán hận anh, hãy cứ khóc thật to, đến mức anh có thể nghe thấy được em nhé. Để anh có thể an lòng rằng em sẽ ổn thôi, rằng em sẽ đủ mạnh mẽ để bước tiếp dù không có anh bên cạnh.
Tại sao? Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh lại nhẫn tâm bỏ em lại một mình mà đi được chứ? Tại sao lại không cho phép em yêu anh? Tại sao lại một mình chống chọi với bệnh tật mà không cho em bên cạnh? Những tháng ngày đó chắc anh mệt mỏi lắm phải không? Những tháng ngày đó chắc anh đau đớn lắm phải không?
Anh bảo em đừng dối lòng mình nhưng từ đầu anh đã lừa dối em? Anh bảo em cứ oán hận anh nhưng anh chẳng cho em tư cách mà oán hận, anh anh bảo em phải làm sao, phải làm sao đây? Làm sao em có thể nghe lời anh đây?
Vị mặn chát bủa vây lấy cơ thể cô, ánh nắng xuyên qua đám lá xé toang sương đông, soi rọi lên nụ cười Nhật Minh. Trái tim cô mệt nhoài với những nhịp đập bình thường đã trở về vội vã, về nhịp yêu thương. Nhật Minh anh có giận em không? Anh có giận em sao lâu vậy rồi em mới tới thăm anh không?
- Hãy để Nhật Minh yên lòng trên hành trình của riêng mình, để cậu ấy tự do là hạt bụi cuốn bay trong gió, là ngọn gió rong ruổi khắp mọi nơi, là ngôi sao trên bầu của mình.
Bàn tay Đan Linh an bình nằm trong tay Nhã Lam, hình dáng bé nhỏ của cô e ấp bên hình dáng trải dài của anh.
Nhật Minh! Em không biết có kiếp sau hay không nhưng nếu có kiếp sau anh vẫn sẽ đợi em chứ? Anh có lần đã hỏi em “Quên một người cần bao lâu” em đã rất ngây ngô mà bảo rằng “Không còn nhớ nữa thì sẽ quên thôi”. Nhã Lam bảo với em đừng cố quên anh, hãy cứ nhớ về anh như anh vẫn còn bên mình. Em không biết Nhã Lam có đúng hay không nhưng em nghe mình bình an.
Hôm nay, trời rất đẹp. Anh có nghe thấy tiếng gió đang thầm thì? Anh có nghe thấy tiếng nắng đang len mình qua nhành lá không? Anh có thấy giọt sương chưa kịp tan trên nhánh hoa hướng dương nở rộ đấy không? Anh từng nói, anh yêu thích nhất loài hoa này, loài hoa chẳng cần biết là mưa giông hay bão tố luôn vươn mình hướng tới mặt trời, luôn hướng mình về ánh sáng ban sơ.
Nhã Lam hẹn đi cùng em tới thăm anh nhưng anh ấy lại có cuộc họp đột xuất anh ạ. Lần sau, nhất định em sẽ không cho anh ấy lỡ hẹn với em nữa đâu.
Nắng đổ dần về trưa, những đám mây lững thững chẳng muốn rời xa nhau, Đan Linh chợt thấy Nhật Minh mỉm cười với mình, cô khẽ mỉm cười với anh, nghe trong tim mình tiếng hạnh phúc đang đến rất gần.
• Lương Hồ
Bài dự thi "Hạnh phúc vẫn đủ chỗ cho ta". Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn để lại bình luận cuối bài viết tại website hoặc like và chia sẻ lại link bài viết từ trang fanpage facebook.com/yeublogviet
MỜI BẠN CLICK VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỘC THI VIẾT "HẠNH PHÚC VẪN ĐỦ CHỖ CHO TA"
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Giá như...
Hành trình của mỗi người là khác nhau, đoạn đường người ghi dấu vì thế cũng muôn vàng khác biệt. Nhành diên vĩ um tùm nhưng lại dễ gãy đổ trong gió, những cảm xúc cả buổi ban đầu có chắc gì nguyên vẹn đến mai sau.
Hồi ức chuyến tàu cuối về Sài Gòn – 1985
Tối hôm đó, Ngọc Lan trở về nhà với bao suy nghĩ. Câu hát “I don't know why, you said goodbye…” cứ vang mãi trong đầu cô. Cô cười thầm, tự hỏi liệu có phải mình đã rung động trước chàng trai tốt bụng ấy không.
Crush
Bất cứ khi nào mà thấy chúng tôi đi cùng nhau là y như rằng đám bạn đó hú hét dữ dội. Nhưng chúng tôi không quan tâm, vẫn làm bạn với nhau như bình thường, nói chuyện và đi học chung. Tôi vẫn thế, chôn cất cái tình yêu ấy vào trong lòng, chờ đến khi chúng tôi 18 tuổi thì chúng tôi sẽ yêu nhau.
Người thầm lặng 20/10
Mỗi bước đường tôi đi đều in dấu sự dạy bảo, lo lắng và yêu thương vô điều kiện của mẹ. Sự hi sinh âm thầm của mẹ khiến tôi thấu hiểu rằng, dù có bao nhiêu thử thách trong cuộc sống, tôi vẫn luôn có một người để dựa vào.
Yêu anh, yêu đến điên rồ để rồi nhận lại là điều gì?
Nhiều lúc tôi khuyên bạn của mình về chuyện yêu đương. Chẳng hạn như người ta lạnh nhạt là người ta hết yêu bạn, đừng cố chấp theo đuổi làm gì. Thế mà bản thân tôi lại trong hoàn cảnh ấy.
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.