Phát thanh xúc cảm của bạn !

Xúc cảm từ những đêm trực bệnh viện

2014-05-09 01:04

Tác giả:


Cafe.Blog - Người chết rồi nỗi đau có thể ngắn nhưng người sống là gánh nặng của gia đình nỗi đau dai dẳng đến bao giờ… 

***

Nửa đêm một mình ung dung vừa gặm bánh mì vừa đi qua nhà xác về khoa để cái bụng ấm cho 1 đêm trắng… 4h viết xong báo cáo trực cho 25 bệnh nhân vào khoa, không ngủ được nữa. Tiếng ho khạc nôn ọe suốt đêm của bệnh nhân từ tầng 1 vọng lên tầng 3 thật sự mang đến bao cảm xúc. Con người về cuối đời sao lại khổ đến vậy, thở không được mà ngủ cũng không xong, phải giành giật từng chút oxy cho từng tế bào cơ thể. Nhưng âu cũng là quy luật của tự nhiên.

Cũng 1 đêm trắng như thế nhưng tại khoa sản, không 1 phút nghỉ ngơi từ 7h tối đến 7h sáng hôm sau, đón 15 ca đẻ là 15 lần mình rưng rưng nước mắt cười hạnh phúc khi những sinh linh bé bỏng ra đời. Tiếng khóc đầu tiên phổi bắt đầu nở ra, em bé tự mình lấy những phân tử oxy đầu tiên cho cuộc sống độc lập. 4 đứa trẻ nằm dàn đều trên bàn sưởi, 1 trai 1 gái quay mặt vào nhau cho chúng ngắm nhau, trộm nghĩ không biết trên đường đời sau này chúng còn có duyên gặp nhau 1 lần nữa? Và những người phụ nữ dù đẹp hay xấu, dù giàu hay nghèo khi mang trong mình đứa con đều là những người vĩ đại. Mình càng cảm nhận điều đó rõ hơn khi chứng kiến họ đau đẻ thế nào, cố gắng thế nào và tầng sinh môn tan nát thế nào để con mình ra đời 1 cách tự nhiên nhất… Nếu thấy những điều đó, đứa con mới thấm thía, người đàn ông mới thấm thía để biết yêu thương và trân trọng người phụ nữ của mình hơn. 

cuộc sống

Cuộc sống là thế, bên cạnh quy luật tre già măng mọc cũng không ít những biến cố tàn nhẫn bất ngờ. Có lẽ mình sẽ không thể quên hình ảnh một thanh niên bị giật điện cao thế, người cháy đen, biến dạng mặt, lìa cánh tay lộ động mạch dưới đòn, mùi khét và mùi hôi quện lẫn. Anh thanh niên đó đi làm xa nhà may mắn được người đi đường đưa vào viện mà không có giấy tờ tùy thân, anh được báo cáo trực viện với tên Vô Danh. Mấy ngày sau anh ta qua đời cũng không có người thân đến nhận. Mọi người ai cũng phải xót xa cho 1 kiếp người. 

Người chết rồi nỗi đau có thể ngắn nhưng người sống là gánh nặng của gia đình nỗi đau dai dẳng đến bao giờ… Chuyện một ông bố già nuôi đứa con mấy chục năm bị động kinh di chứng của chấn thương sọ não do tai nạn giao thông hay người phụ nữ trẻ với đứa con nhỏ chăm chồng hôn mê thở máy do vỡ phình mạch não… Những chuyện được chứng kiến khiến mình nghĩ rằng khi đã trở thành bác sĩ, có lẽ mình sẽ cố gắng hết sức giúp họ thôi, còn đâu sự khổ đau của họ có lẽ là sự trả nợ cho kiếp trước. 

Có lẽ nhiều người nghĩ không tốt về ngành y nhưng thật sự mình vô cùng kính trọng các thầy, các bác sĩ vẫn dạy mình hàng ngày. 6h30 sáng mình mới mở mắt thức dậy thì 6h thầy đã có mặt ở khoa xem bệnh, khám bệnh cho bệnh nhân vào từ hôm trước để 7h giao ban huấn luyện cho sinh viên. Và những câu nói kinh điển rót và tai hàng ngày lũ học trò lười: "Học đi không còn cách nào khác đâu, học ngay từ bây giờ đi","Học hành thế này à, trưa về đừng ăn cơm nữa","Sao các anh chị cứ lơ nga lơ ngơ thờ ơ với ngoại cảnh như vậy"... Đó là những bác sĩ, những người thầy hết lòng vì bệnh nhân, vì học trò, vì thế hệ tương lai…

  • Lê Xuân



Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top