Xin âu lo mau phai nhòa trên đôi mắt
2019-04-17 08:10
Tác giả: Cây Thông Vàng
blogradio.vn - Cô ơi, khi tuổi cô đã xế chiều, chúng em ai cũng mong cô được bình an, thanh thản bên niềm an ủi là em Nhung, nhưng ông trời vẫn thử thách lòng cô, vẫn bắt cô chịu những nỗi đau quá sức của một người phụ nữ. Và nhìn dáng nằm của tuổi lẽ ra được nghỉ ngơi của cô, em thấy trái tim mình như thắt lại.
***
Cô kính yêu!
Khi em bước vào phòng bệnh và nhìn dáng nằm của cô, em đã cố kìm lòng không khóc. Nhỏ bé và đơn côi, cô nằm nghiêng bên góc ngoài của chiếc giường mét hai chật hẹp. Bên trong, em Nhung ngủ bình yên, gương mặt thanh thản, không ai nghĩ em là người bệnh. Còn cô của em, cô ngủ trong mệt nhọc, lo âu, trong nỗi đau không thể chia sẻ cho vơi bớt. Cả căn phòng bệnh viện im lặng, những gương mặt đau đớn đến chai sạn, không bởi nỗi đau thể xác, mà còn bởi nỗi đau tinh thần phải nén chịu quá mức chợt trở thành quen.
Tám tháng qua cô một mình gánh vác nạn kiếp của em Nhung. Em bị ngã xe, tự ngã chứ không có ai va vào. Một tai nạn nhỏ tưởng chừng như vô hại, em vẫn đứng dậy trở về nhà, không một chỗ đau, không một vết xước. Thế rồi đêm đó em đau lưng dữ dội, bạn bè em đưa em vào viện, thì một chân em đã tê cứng không cảm giác mất rồi.
Cô bỏ cả buổi dạy, bỏ cả lời hứa đi dự đám cưới đứa học trò cũ thân yêu để tức tốc lên Hà Nội đến với em. Em Nhung bị tụ máu cột sống, khi bác sĩ phẫu thuật lấy cục máu đông bên trong đó ra, thì em bị khuyết một phần tủy. Sự thiếu hụt đó khiến em bị liệt nửa người, cả bác sĩ trong nước lẫn nước ngoài đều khẳng định em không thể rời kiếp sống xe lăn suốt phần đời còn lại. Ôi em Nhung, một thiếu nữ xinh đẹp mới ra trường, đang chờ em là những ngày tươi sáng.
Chắc cô phải chết đi mấy lần khi nghe tin dữ phải không cô. Đời cô đã khổ nhiều rồi. Ngày nhỏ bố cô mất sớm, dưới cô là bảy đứa em. Như người chị trong bài “Chị tôi” của Trần Tiến, cô hi sinh những ngày tươi đẹp nhất để lo cho các em mình hạnh phúc trước. Đến lượt cô, hơn ba mươi tuổi mới tìm cho mình bến đỗ nhưng chẳng yên bình gì. Niềm vui của cô là hai em Linh và Nhung cùng lũ học trò nghịch ngợm, ương bướng nhưng tình cảm.
Em không thể quên những ngày và những đêm cô miệt mài bên chúng em, dạy văn và dạy làm người. Năm lớp chín, chúng em thi học sinh giỏi văn toàn quốc, em Linh hồi ấy còn nhỏ, không có ai trông, cô phải mang theo đến lớp cho em tự chơi một góc, còn cô vẫn say sưa giảng từng ý hay của câu văn, phân tích từng biện pháp nghệ thuật tài tình của một câu thơ hay. Cô ân cần, cẩn thận nhắc nhở chúng em về cách hành văn, về cách dùng từ, đặt câu, cách cảm thụ văn thơ và thể hiện chúng trên trang giấy. Lúc ấy cũng là lúc cô mang bầu em Nhung, đến giờ chúng em mới biết được, mỗi tối dạy chúng em về, cô thèm ăn ốc luộc khủng khiếp mà cô không có tiền. Chúng em vẫn vô tư như lứa tuổi của mình đâu hiểu được những mong ước thầm kín và những nỗi khó nhọc của người phụ nữ khi mang bầu.
Để giờ khi đã trưởng thành và có con cái, chúng em mới rơi nước mắt khi nghĩ về cô, về những năm tháng cay đắng mà cô đã phải nếm trải. Nhất là khi em Linh bỏ cô mà đi khi em mắc bệnh hiểm nghèo, em đã tưởng cô không còn nỗi khổ nào bằng, vậy mà giờ đến em Nhung… Cô ơi, khi tuổi cô đã xế chiều, chúng em ai cũng mong cô được bình an, thanh thản bên niềm an ủi là em Nhung, nhưng ông trời vẫn thử thách lòng cô, vẫn bắt cô chịu những nỗi đau quá sức của một người phụ nữ. Và nhìn dáng nằm của tuổi lẽ ra được nghỉ ngơi của cô, em thấy trái tim mình như thắt lại.
Em trách mình sao không quan tâm cô nhiều hơn, để đến nỗi tám tháng qua không biết về tai nạn gia đình cô phải gánh chịu. Cô gầy và tiều tụy đi nhiều quá. Gặp em cô khóc. Đôi mắt cô trước đây lúc nào cũng buồn man mác, giờ ngập đầy nỗi hoang mang. Cô sợ khi cô không còn nữa, ai sẽ chăm sóc em Nhung. Em còn quá trẻ, còn cô, tuổi đã xế chiều rồi.
Em biết nói gì với cô đây cô ơi. Em đã trưởng thành và nhờ có cô dìu dắt mà cuộc đời em cứ thế mà thuận buồn xuôi gió. Em chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, chưa một lần mất mát, chưa từng nếm trải nỗi đau. Thế nên em hiểu, mỗi lời em có nói ra dù là chân thành, với cô cũng chỉ là làn gió thoảng. Em ngả vào vai cô, đôi vai gầy guộc, rồi chính cô lại là người an ủi em: cô cố được mà, may ông trời không bắt cô ốm lúc này em ạ… Trong không gian tĩnh mịch của buổi trưa bệnh viện, những bông hoa sứ màu hồng tím nở khiêm nhường, dù ai thấy hay không, chúng vẫn kiên trì khoe sắc.
Xin cầu trời khấn phật cho em Nhung mau qua khỏi.
Xin những âu lo mau phai nhòa trên đôi mắt, xin những vệt sương trắng thôi đừng pha trên mái tóc của cô.
Và xin trong gió bão mịt mờ hay nắng hè chang chang đổ, những đóa hoa vẫn nở cho những hi vọng của sự sống vẫn còn.
© Cây Thông Vàng – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Xúc động với bức thư mẹ gửi con gái nhỏ
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
3 năm tới, có 5 con giáp vận may ập tới, tài lộc thăng hoa
Trong tương lai, 3 năm tới hứa hẹn sẽ là quãng thời gian vô cùng rực rỡ và thịnh vượng cho 5 con giáp may mắn dưới đây.
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.