Phát thanh xúc cảm của bạn !

Viết cho em trai vào sinh nhật thứ 18

2013-05-04 15:30

Tác giả:


Blog Family

Thời gian trôi đi nhanh quá. Mới hôm nào chúng ta còn thơ bé hồn nhiên vui đùa bên nhau, vậy mà giờ em đã 18 rồi đấy. Hôm nay sinh nhật lần thứ 18 của em, chị ngồi xem lại những tấm ảnh cũ. Chị ngỡ ngàng khi em lớn lên nhanh quá, bởi trong tâm thức của chị em vẫn là em trai bé bỏng như ngày nào, như những ngày chúng ta còn bé.
Hồi bé chị ốm yếu nên chưa một lần cõng nổi em trên lưng. Ngày ấy có chị Thuân hay cõng em đi chơi, vì vậy em coi Thuân như chị gái. Đối với chị cũng vậy, Thuân như một người bạn thân và cũng như một người chị luôn nhường nhịn đứa em của mình. Sau này em vẫn nhắc lại rằng chị chưa từng cõng hay bế em bao giờ, lúc ấy bố lại phải giải thích rằng: “Ngày xưa chị con yếu nên bố mẹ sợ không dám cho chị cõng con, sợ con bị ngã”.

Chị hơn em bốn tuổi nhưng chị chưa bao giờ ra dáng một người chị và điều đó luôn làm chị cảm thấy hổ thẹn. Hồi nhỏ mẹ thường bảo chúng mình như hai thằng giặc, lúc nào cũng nghịch ngợm, phá phách. Lúc thì đuổi nhau chạy quanh nhà, lúc thì nhảy chồm chồm lên giường lấy gối phang nhau. Suốt ngày bị mẹ la mắng nhưng ngôi nhà lúc nào cũng rộn rã tiếng cười. Có những kí ức xa xôi mà đến bây giờ chị vẫn còn cất giữ.

Ngày bé chị ở với bà nội nhiều hơn ở với bố mẹ. Bỗng một ngày chị thấy bụng mẹ cứ to dần lên. Rồi một ngày bố ra bà đón chị về và nói rằng mẹ mới sinh em Cu kháu khỉnh lắm. Thế là chị có em, một đứa em trai bụ bẫm chứ không còm nhom và hay quấy khóc như chị. Cái biệt danh Cu cũng theo em đến tận bây giờ. Em lớn rồi, em không thích người khác gọi bằng biệt danh nhưng chị thì vẫn cái thói quen bắc giọng gọi Cu ồi ồi mỗi khi không thấy em đâu. Dù nghe thấy em cũng không thèm thưa. Những lúc như vậy mẹ lại bảo: “Em lớn rồi con cứ gọi em là Cu làm gì, nó không thưa đâu”. Nhưng cuối cùng em cũng phải xuống nước chấp nhận cái biệt danh đó. Chị lại cười cười: “Mẹ thấy chưa, kiểu gì nó cũng phải thưa”. Em bảo: “Ở nhà thôi đấy nhé, ra đường gọi như vậy tôi không thưa thì có người ngại cái mặt đấy”. Hồi bé xíu em bụ bẫm, trắng trẻo lắm. Nhà mình nghèo nên mẹ tiết kiệm, mặc cho em những chiếc váy cũ của chị. Mẹ bế em đi chơi, ai cũng bảo trông thằng Cu xinh như con gái. Bọn trẻ con trong xóm hay đặt em vào cái xe cút kít một bánh rồi thi nhau kéo, có lần em ngã lộn nhào xuống bãi cỏ rậm, may là cỏ êm nên em không bị làm sao. Từ đó mẹ không cho chơi xe cút kít nữa. Rồi cái xe ấy bố cũng tháo ra, còn mỗi cái bánh xe sắt để ở đầu bếp. Lớn hơn một chút em hay nghịch cái bánh xe ấy, em cầm vào cái trục rồi chạy bọn bon quanh sân, lấm lem cả quần áo.

Ngày còn bé em cũng rất đành hanh, nhiều khi bắt nạt chị dữ lắm ấy. Lúc đó mẹ cứ như quan tòa phân xử mỗi khi hai đứa chành chọe nhau, cái gì cũng phải công bằng, cái gì cũng phải chia đều mới chịu. Đi qua cái tuổi trẻ trâu con nít, chị em mình biết hòa thuận và nhường nhịn nhau hơn. Nhiều khi chị đùa: “Là em trai thì phải nhường chị chứ. Tao là con gái cơ mà”. Em cười: “Cái nghịch lí nào em lại phải nhường chị, chị chẳng nhường em thì thôi”. Ngày còn bé nhiều khi mình đánh nhau, cãi cọ nhau. Thậm chí chị còn bảo: “Mày đi chết đi” còn em thì tuyên bố: “Tôi không có chị”. Nhưng rồi vượt lên trên tất cả những nhỏ nhen tầm thường của cuộc sống chúng ta vẫn còn có tình chị em, thứ tình cảm máu mủ ruột thịt như tay với chân mà không điều gì có thể thay thế được.



Tự nhiên chị lại nhớ về thuở ấu thơ, những ngày tháng chị em mình sống vui vẻ bên nhau. Những mảnh kí ức nằm lộn xộn ngổn ngang trong trí nhớ của chị nhưng có một điều chắc chắn là chị không bao giờ quên. Chị nhớ những ngày hè hai chị em cùng đi chăn trâu, bóc quế. Những trưa nắng không ngủ mà vác chổi đi đập chuồn chuồn, bươm bướm làm thành một bộ sưu tập. Những buổi chiều lặn ngụp dưới dòng suối mát lành, nằm lên lưng trâu ngửa mặt nhìn trời xanh mây trắng, nhìn cuộc đời trôi qua thật bình yên. Cả những khi hai chị em ngồi khóc thương một con vật nuôi thân thiết chẳng may lìa đời. Rồi chị đi học xa. Mỗi khi chị về thăm nhà em lại năn nỉ: “Chị ở lại thêm với em một ngày nữa đi. Chị đi rồi em chẳng có ai chơi cùng”. Mỗi khi nghịch quá bị mẹ quát em lại bảo: “Kệ, mấy hôm nữa chị đi học rồi có được nô với nhau nữa đâu mà”.

Chị còn nhớ món quà sinh nhật đầu tiên em tặng chị, đó là con chó bông màu xanh biết sủa “gâu gâu”. Em đã mua nó bằng tiền bán dây đồng chứ không phải là tiền xin mẹ. Vậy mà tại sao lúc cãi nhau, giận nhau chị lại ném nó đi và nói: “Tao không cần”. Sau này chị đã hối hận rất nhiều, cả lần đó và những lần chị đối xử với em chưa tốt. Lần đầu tiên em đi học xa nhà chị cũng không chăm sóc tốt cho em. Tính em ngang bướng, còn chị thì nóng tính nên ở gần nhau là hay sinh sự, nhưng cứ đi xa là thấy nhớ. Có lần chị khóc lóc nói với bố: “Bố bảo em đi, nó cứ hỗn với con. Con chẳng bảo nổi nó”. Nghe câu nói đó bố phân giải một hồi rồi bố rơm rớm nước mắt: “Con là chị thì nhường em một tí đi con ạ. Sau này em vất vả hơn con đấy. Sao con lại bảo bố không dạy em để em hỗn với con. Tính nó ngỗ ngược thế nhưng nó thương con lắm đấy. Còn thằng kia, sao mày lại hỗn với chị?”. Lúc đó em bảo: “Tại chị cứ hay cáu gắt với con”. Bố nói: “Thì tính chị mày như thế”, em đáp lại: “Thì tính con cũng ngang thế. Cứ cáu gắt thì còn lâu con mới thèm nghe”. Lúc đó chị mới giật mình nhìn lại bản thân, chị chỉ để ý đến cảm giác của mình mà ít quan tâm đến người khác, ngay cả em mình mà chị cũng không để ý. Ở nhà thì cãi cọ nhau suốt mà lúc chị đi học xa lại cứ mong chị về. Lần nào chị gọi điện bảo sắp về là lại mừng quýnh lên.

Thời gian gần đây chị em mình bớt cãi nhau hơn, cũng là lúc chị nhận ra chúng mình không còn bé nữa. Chị bất ngờ khi về nhà thấy em vỡ giọng, mới ngày nào hai chị em còn đứng ở đầu sân thi hét cùng nhau, giọng em còn lanh lảnh hơn cả giọng chị nên lúc nào em cũng thắng. Thời gian trôi nhanh quá em à, có nhiều thứ đã đổi thay mà chị chưa kịp nhận ra. Em đang lớn lên từng ngày, không còn tranh giành với chị cũng không hay cãi chị nữa. Chị chợt nhận ra tuổi thơ của hai chị em đã trôi qua tự bao giờ…

Nhớ năm chị mới vào đại học, em cứ đòi mẹ theo chị đi Hà Nội chơi. Hôm nọ chị nhắn tin bảo: “Năm trước chị đi thực tập nên không có thời gian, năm nay chị chuyển ra khỏi kí túc xá nên cũng thuận lợi hơn. Hè chị đón xuống chơi nhé. Chị không hứa trước đâu nhưng chị sẽ cố gắng”. Chị không ngờ em nhắn tin lại là: “Chị không cần hứa cũng không cần cố gắng. Em không thích đâu”. Cứ tưởng em dỗi nên chị lại dỗ dành em, nhưng em lại nói: “Em không thích thật mà”. Thời gian thật khắc nghiệt, nó cuốn trôi những kí ức hôm nào, nó làm thay đổi mọi thứ. Chị thật ngốc, em đâu còn là một cậu nhóc ưa nịnh, có thể đem kẹo ngọt ra để dỗ dành. Chỉ có cái việc nhỏ con con đấy thôi mà chị cũng không làm được. Chị xin lỗi.

Chị còn nhớ trong mẹ ghi trong cuốn sổ tay của chị là: “Dù sau này cuộc sống ra sao, mẹ mong hai chị em con luôn yêu thương, đùm bọc lẫn nhau….”. Chị đã bỏ lỡ một thời gian dài để yêu thương và chăm sóc cho em. Giờ đây điều kiện không cho phép hai chị em được ở gần nhau nữa. Chị bỗng thấy tiếc nuối cho những gì còn chưa làm được, cho những gì đã qua…Nhưng chị sẽ cố gắng, cố gắng thật nhiều để sau này bù đắp cho em.

Sinh nhật năm nay chị không ở gần em được, chị chỉ biết ngồi viết cái note này như để giãi bày những tâm sự trong lòng. Chị gom nhặt lại những cái ảnh hai chị em mình chụp chung. Tiếc là chẳng có cái ảnh nào rõ nét hơn và tiếc là chị đã không chụp nhiều hơn. Nhân dịp sinh nhật lần thứ 18, chị chúc em trai của chị luôn mạnh khỏe, yêu đời, quãng đường phía trước còn dài và xa lắm, chân cứng đá mềm em nhé. Chị mong em luôn nhớ một điều, em dù lớn vẫn là em trai bé bỏng của chị. Chị sẽ yêu thương em suốt cuộc đời này.

Chị Ngố, Hà Nội 2013

  • Gửi từ Hằng Nga

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.


Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Giữa cơn say và vết thương cũ

Giữa cơn say và vết thương cũ

Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Hoá ra, chỉ mình tôi gọi đó là thương

Ngày mà bạn chấp nhận để một ai đó bước vào cuộc sống của mình chính là ngày bạn bắt đầu một ván cược lớn với định mệnh. Nếu thắng cược thì một đời náo nhiệt, nếu thua thì tự khắc vào lòng một vết thương sâu.

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

3 con giáp này sẽ kiếm tiền khủng nhất tháng 11 Âm lịch

Tháng 11 Âm lịch gõ cửa, trời đất sắp xếp lại vận may. Nếu bạn thuộc 1 trong 3 con giáp này, xin chúc mừng, đây chính là lúc "nhà nghèo vượt khó", tiền bạc tự tìm đến.

Vết thương mùa lũ

Vết thương mùa lũ

Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.

Sau chia tay

Sau chia tay

Nếu tình yêu đo bằng lời hứa, bằng câu nói chân thật thì chúng ta đều là những kẻ nói dối. Những lời có cánh thường chỉ bay được trên bầu trời, trở lại mặt đất hoá hư không.

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Cứ động tới 6 điều này là người EQ thấp tự ái

Những người EQ thấp có đặc điểm chung là dễ bị tổn thương bởi các vấn đề liên quan đến giá trị bản thân.

Cánh cửa khác của cuộc đời

Cánh cửa khác của cuộc đời

Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.

Năm tháng ấy và chúng ta

Năm tháng ấy và chúng ta

Giọng nói trầm ấm, điệu bộ quan tâm, ánh mắt dịu dàng lo lắng cô cảm thấy vừa thân quen lại xa lạ vô cùng cô không biết là mình đang bị ảo giác hay đây là sự thật, những ký ức vụt qua trong đầu tất cả như một thước phim cuốn lấy cô, càng siết càng chặt, càng giãy dụa càng bị cuốn vào.

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Sống chậm mà chất: Những con giáp lười xã giao nhưng ai thân được đều quý

Với những con giáp lười xã giao dưới đây, việc giữ cho mình một "vòng tròn nhỏ" lại là lựa chọn giúp họ bình yên và sống đúng với bản thân.

Định mệnh của em

Định mệnh của em

"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."

back to top