Vị quê
2014-05-28 01:13
Tác giả:
Tôi thích được tắm trên dòng sông quen thuộc. Con sông khi bình thường rất phẳng lặng, nước trong veo. Buổi chiều vừa tắm xong, vừa nhìn những cánh chim bay về tổ thật êm đềm. Nhưng vào mùa mưa, con sông trở thành hung thần, nhấn chìm nhà cửa, làng xóm…Ba tôi đem những chiếc bẫy hình bán nguyệt đi đặt bắt con dông về làm món dông chiên dòn. Dông là loài bò sát sống vùng đất cát ven sông. Những con dông bắt về được lột da, tẩm bột chiên dòn ngon hơn thịt gà. Bạn bè tôi ở quê phần lớn đi làm việc tại Sài gòn. Môt số bạn do hoàn cảnh ở lại chăm sóc cha mẹ già rồi lấy vợ sinh con. Nhìn những thằng bạn mới hôm nào cởi truồng tắm sông, leo cây hái trộm xoài, ổi rồi bị chó rượt “ chạy mất dép”. Nay đã hai con, mặt mày đầy râu ria không kịp cạo, lòng tôi bỗng xúc động khó tả.

Quê tôi có nhiều chuyện vui và cũng có nhiều chuyện buồn. Ông Sáu bên hàng xóm chăm sóc con heo nái nặng hơn 100 kg và đàn heo con mập ú, dự định bán trước Tết lấy tiền chi tiêu . Nhưng kẻ gian ra tay trộm mất cả heo mẹ lẫn heo con. Giờ ông tiếc của sinh ra bị tâm thần, cứ đi ngoài đường nói lảm nhảm. Một đứa bạn thân tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố làm việc lương cũng khá. Bỗng một hôm trở về , bị trầm cảm nặng. Nửa đêm đuổi hết cả nhà ra đường rồi cậu ta cười nói một mình. Tìm hiểu mới biết nó bị thất tình. Cô gái nó yêu từ thời đại học nay sinh lòng phản bội. Tôi bỗng nhớ 1 câu thơ “ Áo em bay khuất nẻo thiên đường “ nhưng xin các bạn đừng vì vậy mà đánh mất tương lai. Chúng ta còn rất nhiều bổn phận với xã hội, gia đình…
Bánh canh cá là món tôi thích nhất. Những sợi bánh canh không tròn, không làm bằng bột năng trong, dai như miền Nam mà sợi bánh canh miền Trung làm bằng bột gạo mềm, trắng đục.Nước lèo nấu từ cá biển. Thịt cá sau khi luộc được gỡ ra. Cho thêm chả cá chiên và hấp vào, ăn rất tuyệt. Nói một cách tổng quát thì món ăn quê đều lấy cái gốc từ thực phẩm có sẵn trong vườn nhà hoặc hải sản đánh bắt ở vùng duyên hải. Chế biến không cầu kì nhưng trong khung cảnh làng quê mộc mạc, với những ngọn gió thổi từ dòng sông chất chứa kỉ niệm, với tấm lòng người cha người mẹ tần tảo hy sinh cho đàn con thì tôi tin chắc rằng những người con xa quê không bao giờ quên được hương vị ấy. Tôi gọi đó là hương vị quê nhà
.
Những món ăn ấy không thể mua sẵn ở siêu thị, bởi nó được chế biến từ nguyên liệu người nông dân đổ mồ hôi trồng trọt, vất vả môt nắng hai sương, cần kiệm mưu sinh mới đủ bươn chải trong cuộc sống. Có người đã ví miền Trung như chiếc đòn gánh, gánh hai đầu đất nước. Có người đã viết câu thơ: “Mảnh đất nghèo mồng tơi không kịp rớt”. Riêng tôi miền Trung là hình ảnh cha mẹ tôi đội nắng tháng tư đổ lửa, hứng mưa tháng mười ngập đất trời, là hương vị những món ăn đơn sơ mà ngon ngọt vô cùng…
• Hải Triều

MỜI BẠN TRUY CẬP VÀO ĐÂY ĐỂ TÌM HIỂU VỀ CUỐN SÁCH MỚI NHẤT CHO MÙA HÈ 2014
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này
Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.
Bức thư không kịp gửi
Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.
Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn
Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.
Một ngày bình thường mất người mình thương
Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.


