Về với quê nhà
2018-04-20 01:10
Tác giả:
Hơn 10 năm ở Sài Gòn, mỗi năm tôi chỉ về quê được một dịp, thành ra năm nào về bất thường là tôi nhớ ngay. Dạo đó tôi có việc về Huế, nên nhân tiện tôi tranh thủ ra Quảng Bình thăm nhà luôn. Thời gian ít ỏi, tôi đến bến xe từ sớm để bắt chuyến gần nhất nhưng khi lên xe chỉ còn một chỗ trống duy nhất. Xe càng chạy trời càng chập choạng tối, hai bên đường cảnh vật nhá nhem, im lìm, có phần tiêu điều, xác xơ, lâu lâu mới le lói lên một vài ánh đèn của những nhà ở ven quốc lộ. Tôi cảm giác như không phải tôi chỉ đang ngược đường về nhà, mà tôi đang ngược cả thời gian về với cái năm mười mấy tuổi lúc tôi ra đi. Cảnh vật vẫn vậy, vẫn âm thanh màu sắc đó gợi nhắc cho tôi những chuyện ngày xưa.
Năm 2005, lúc mới vào Sài Gòn, mỗi khi ai hỏi tôi quê ở đâu, tôi trả lời “Quảng Bình” là y như rằng rất ít người biết. Tôi nhớ hiếm hoi có người biết thì lại kể ngược cho tôi câu chuyện rằng: hơn 20 năm trước, chú đi công tác gặp mùa hạn, ghé nhà dân xin nước, dân cho, nhưng khi chú định lấy nước rửa chân thì dân nói: “Uống thì được, rửa chân thì không”. Hèn gì người ta nói: “Quảng Bình là đất ô châu, ai đi đến đó quãy bầu về không”. Nói vậy rồi chú cười, tôi cũng cười nhưng tôi cười cho cái sự dễ thương của dân quê tôi. Mùa hạn miền Trung vốn có tiếng là khắc nghiệt, ngày mai họ không biết có còn nước để uống không nhưng hôm nay vẫn nhường những giọt nước ít ỏi cho khách. Chính nhờ cái đất “Ô châu” nghèo nàn ấy mà chúng tôi “quãy” vào hành trang cho mình biết bao nhiêu sự cảm thông, chịu đựng và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.
Vẩn vơ, tôi nghĩ đến mình bằng những vòng xe bất tận cho hết quãng đường gần 180km dù biết rõ rằng kỉ niệm cũ vẫn nằm yên một góc, còn thời gian sẽ mãi mãi không về. Vốn sinh ra ở một tỉnh nghèo, ba mẹ tôi lại là nông dân thứ thiệt nên đôi khi mảnh đất nơi chôn rau cắt rốn là mảnh đất mỗi lần nhớ đến lại thấy ngậm ngùi. Là miền đất nhớ chỉ biết thương, chứ không thể là miền đất hứa cho cái thứ gọi là tương lai… Chị em chúng tôi như những con chim non gắng bay về phương Nam tránh bão, tránh bão nghèo, bão nắng, bão mưa... Tránh bão nào không biết, chỉ biết mỗi lần nghe tin không tốt về quê hương, gia đình, bằng hữu…lại thấy như bão nó dội thẳng vào lòng mình, cảm giác nặng nề, ngổn ngang, bừa bộn và chạm đáy. Mỗi lần như vậy, chị em tôi hay tự nhủ rằng: “Thôi thì, ở đâu nuôi sống được mình ở đó là quê hương” , nhưng sâu thẳm tâm hồn chúng tôi khát tiếng ầu ơ thuở bé giữa trưa hè đầy gió lào khô hanh của mẹ, da diết nhớ mùi lúa non ngào ngạt khi chạy theo cha ra cánh đồng xanh ngát, khao khát đầu trần chân đất lang thang giữa đồi chè đầy nắng. Và nhớ nhung lắm những lần chị em lục lọi khắp vườn rồi reo lên trong veo như thuở lên mười: “Mít rụng rồi mạ ơi!”… Xe dừng trả dần khách rồi lăn bánh, bỗng nhiên tôi phát hiện ra chị chưa có ở trên xe, nãy tài xế hỏi điểm dừng tôi có nghe thấy thì rõ ràng chưa tới nhà chị. Bất giác tôi la lên:
- Chưa đủ người chú ơi!
Trời đã tối, ai cũng nôn nóng muốn về nhà nên tài xế xẵng giọng hỏi:
- Ai? Đi đâu rồi?
Tôi đang bối rối không biết trả lời sao trong khi xe thì cứ dần dần lăn bánh, tôi sợ người người phụ nữ kia lỡ xe giờ này thì khổ. Bỗng nhiên từ đằng sau có tiếng người vừa chạy hớt hả vừa gọi xe dừng lại. Người phụ nữ leo lên được xe, ngồi xuống thở hổn hển. Tài xế nhăn nhó:
- Nhà ở đâu đây mà xuống? Hả?
Người phụ nữ nọ tần ngần, nói lí nhí trong hơi thở gấp gáp:
- Mua cho thằng cu chai nước ngọt...
Nói xong chị nhét chai nước vào túi, ôm trước bụng, mắt nhắm nghiền và xiêu vẹo dựa đầu vào cửa sổ. Vậy đó, người mẹ có thể hững hờ với bản thân mình nhưng không bao giờ hững hờ với những ước muốn của con cái, dù là những ước muốn nhỏ nhoi, bất kể là gì, chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ không bao giờ từ chối. Bỗng nhiên tôi thấy nghẹn ngào, tôi nhớ lại tuổi thơ mình, những món đồ mỗi lần mẹ đi xa về, biết đâu nó cũng từ hoàn cảnh như thế mà ra? Những người mẹ cứ vậy đứng lên chống đỡ mọi giông bão cuộc đời để con thơ có được điều tốt đẹp nhất. Mải miết lội ngược dòng số phận, bươn chải, hy sinh trong âm thầm đến nỗi một ngày nhìn lại, không thể nhớ được rằng mình đã từng có một thời tuổi trẻ như thế!
Quê hương và mẹ là những điều bình dị chân thật như vậy, xuôi ngược dòng đời thế nào đi nữa, tâm hồn có hoen ố đi bao nhiêu phần thì cũng không gì có thể thay đổi được tình cảm thiêng liêng ấy. Người phụ nữ kia sẽ về nhà, bữa cơm của “thằng cu” nấu có thể chẳng có gì để ăn, có thể sống, có thể cháy nhưng chắc chắn bữa ăn sẽ có tiếng cười. Vì tôi biết chắc người phụ nữ ấy sẽ nén bệnh tật, nén lo lắng, để cho con vừa uống nước ngọt vừa cười, vì mẹ tôi hồi xưa cũng thế, mọi người mẹ đều hy sinh như thế… Tiếng cười trong những hoàn cảnh khó khăn mà mọi người dành cho nhau là tiếng cười vô giá, có tiếng lòng mẹ… là không biết đến bao giờ những người con mới hiểu hết được thôi!
Người ta thường nói:
“Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp
Quê nhà một góc nhớ mênh mông”
Cái mênh mông ấy khiến đầu tôi trống rỗng, ngồi trên xe tôi chẳng thể nhớ được cách đây mấy tiếng đồng hồ tôi là ai, làm gì… Ấy vậy mà lại nhớ rất rõ hơn 10 năm trước tôi ở đâu, tôi mơ ước điều chi. Quê hương đã đùm bọc sản sinh ra con cá mớ rau, cho ba mẹ tôi nuôi chúng tôi thành người. Giờ đây khi thời gian vất vả đã qua đi, chúng tôi mang ơn cha mẹ vạn kiếp thì cũng mang ơn quê hương vạn lần. Có thể trời rất tối, có thể đời không tươi sáng gì…nhưng người ta vẫn tìm về được với quê hương, với căn nhà nhỏ có ba mẹ bên mâm cơm gừng cay muối mặn chờ đợi. Tôi có thể, bạn thì sao?
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hoa anh đào nở dưới đôi mắt của em
Em cười, và nụ cười của em như ánh nắng xuyên qua những cánh hoa, khiến cả thế giới xung quanh bỗng chốc bừng sáng. Tôi nhớ như in hình ảnh em đứng dưới cây anh đào, mái tóc bay trong gió, đôi mắt sáng rực như những cánh hoa hồng thắm.
Lá thư gửi đến thiên đường
Đến bây giờ, khi nói về bà đó chỉ còn là kí ức, là kỉ niệm, là những khoảnh khắc chợt hiện về trong chớp mắt, rồi lại đi trong vấn vương, để lại bao nhung nhớ trong tâm hồn. Cuộc sống không thể quay ngược trở lại, hoài niệm cũng chỉ là hoài niệm, thứ người ta cất giấu bên trong là những khắc khoải, suy tư.
Đắng cay
Anh vẫn biết dẫu tình là hoa chớm nở Thì em ơi những giọt vị ân tình Em vẫn sẽ yêu anh nhiều chứ Và lòng này sẽ vẫn là ái ân
Vượt qua cảm giác bị bỏ rơi
Nhiều người cảm thấy bị tổn thương, thấy mình không có giá trị khi không ai quan tâm đến mình và nghĩ rằng mình bị bỏ rơi. Vì thế, bạn cần học cách vượt qua giây phút ngờ vực và cần biết trân trọng giá trị của bản thân. Sau đây là những cách giúp bạn vượt qua cảm giác này.
Đơn phương yêu một người
Lắm lúc tôi tự hỏi vì sao chúng ta lại chọn một kết cục buồn đến thế, hoang hoải đến thế. Nhưng cuộc sống này chính là như vậy, có những nỗi nhớ mãi không nói thành lời, có những lời thầm kín suýt chút nữa đã được bày tỏ nhưng cuối cùng chỉ đành giấu nhẹm sau tất thảy.
Điều gì đợi chúng ta sau cánh cửa cuộc đời?
Giống như một chiếc lá rụng xuống để làm chất dinh dưỡng cho đất, để từ đó những mầm non mới nảy mầm. Phải chăng cái chết chỉ là một sự chuyển hóa từ dạng sống này sang dạng sống khác?
Câu chuyện về một nhà thơ…!
Tâm hồn của hắn, cũng xô bồ và phức tạp như những bài thơ mà hắn viết vậy! Có lúc hắn vui vẻ hồn nhiên, vô tư lạc quan yêu đời. cũng có lúc hắn trầm ngâm và suy tư về một điều gì đó xa vời.
Vì anh còn thương em
Tất cả khiến anh lặng người, thơ thẩn vì mải mê đắm chìm trong quá khứ, trong nụ cười, ánh mắt em. Anh không muốn trở về với thực tại tàn khốc rằng chuyện tình mình đã kết thúc tự bao giờ, rằng anh đã mất em thật rồi.
Ai là bạn trong cuộc đời?
Hãy để những ước mơ dẫn dắt bạn, vì chúng sẽ giúp bạn tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống và cung cấp động lực để bạn tiếp tục tiến bước.
Ánh nắng chiếu
Anh nhớ em một ngày cuối hạ Cho tình yêu gọi giấc mơ về Anh nhớ em một tình yêu lạ Mà sao lòng anh vẫn còn yêu