Tuổi thơ, ai cũng nhớ mà sao chưa trở về?
2015-11-17 04:40
Tác giả:
Tuổi thơ của tôi là những ngày sống nơi quê ngoại, đồng thời cũng là quê nội. Bên một con sông hiền hòa vào mùa nắng, giận dữ vào mùa mưa. Dưới mái nhà lợp tranh, vách nứa là cuộc sống nông thôn, giản dị đến không ngờ. Khi chưa đến tuổi đi học, hàng ngày tôi được mẹ dắt theo ra chợ bán rau, bán khoai là những thứ được trồng trong vườn. Tôi chưa đủ cao để chạm tay vào những trái mướp dài gần một thước, nhưng lại thích thú vuốt ve những trái bầu to như em bé bò trên mặt đất. Bán hàng xong, tôi lại ngồi vào quang gánh cho mẹ đưa về. Tôi lắc lư theo bước chân mẹ. Lớn lên một chút, tôi được theo ba đánh cá ven sông. Những mẻ lưới kéo lên đầy cá giãy đành đạch, thích vô cùng.
Tuổi thơ của tôi là được ăn những món nghèo nhưng người giàu chưa chắc có để thưởng thức. Khi mùa mưa đến, mẹ đổ bánh căn, bánh xèo ăn thay cơm. Những chiếc bánh vàng ươm màu nghệ, có nhân tôm đồng tươi hoặc mực ,cá cơm miền duyên hải thơm phức, cuộn trong những lá rau cải non, rau thơm tự trồng chấm vào bát nước mắm có ớt, tỏi băm nhuyễn nổi lên. Ăn vào khói vẫn bốc lên trong miệng, nóng bừng cả người trong khi ngoài trời thì mưa se lạnh. Những niêu rạm lót rau răm kho cay, ngọt ăn cùng khế chua xắt mỏng, tôi ăn không biết no ! Mùa hè có ổi , có xoài đeo nặng trĩu trên cành tôi tha hồ ăn...

Tuổi thơ của tôi là mái trường tiểu học nhỏ bé dưới chân đồi sim. Ngôi trường chỉ có năm phòng học cho năm lớp, không có cổng trường ngoài một cái sân cát rộng nằm phía trước. Ở đây, tôi quen Lài. Cô bé da đen giòn , miệng cười tươi như bông súng, bông sen trong ao mùa Hạ. Lài là người mà tôi và thằng Tý tranh giành. Nó ỷ thế to cao hơn tôi một cái đầu nên cấm tôi quen Lài. Nhưng vì "người ấy" nên tôi chẳng sợ . Mấy lần tôi và nó rủ nhau lên đồi sim đánh nhau u đầu, mẻ trán. Thế rồi, một ngày Lài và mẹ theo ba bạn ấy đi thành phố sinh sống, để lại hai đứa bé nhìn theo chuyến xe buổi sớm có một gương mặt xinh đưa tay vẫy chào. Đấy là lần đầu tôi biết khóc vì một người.
Tuổi thơ của tôi là những ngày cùng lũ bạn ra đồng xem người lớn gặt lúa. Bọn nhóc chúng tôi vui cười ôm những bó lúa trĩu hạt ném vào máy suốt, reo hò nhìn từng luồng hạt vàng thổi vào bao. Nghỉ hè, tôi và chúng bạn vào ruộng mía bắt chim hoặc đặt bẫy con giông cát. Những con chim mía béo múp, những con giông to dài sẽ bị bọn tiểu quỷ đem nướng trên lửa rồi xé chấm muối ớt. Buổi chiều, chúng tôi trèo lên tháp Chăm cổ kính chơi trò trốn tìm, khi về nhà tên nhóc nào cũng phủ bụi như người da đỏ. Đứa bé nông thôn hay thích ngồi trên lưng trâu khi dắt nó về chuồng và đưa nó ra sông tắm. Riêng tôi thích lùa cừu về nhà lúc hoàng hôn. Ánh sáng vàng pha đỏ chiều trên lưng đàn cừu lông trắng , biến chúng thành dòng suối dát vàng chảy trên lối mòn lác đác cỏ xanh...
Gia đình tôi thành người phố thị đã hơn hai mươi năm. Từng ấy thời gian tôi vẫn nhớ một miền quê đã nuôi dưỡng tuổi thơ của mình, nhưng chưa từng về thăm. Nhịp sống nhanh, bận rộn khiến tôi và chắc chắn rất nhiều người khác nữa, tuy nhớ rằng mình có một vùng đất tuổi thơ nhưng sao chưa một lần tìm về?
© Hải Triều – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.
Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến
Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.
Chốn bình yên…
Chốn bình yên với mỗi người dù có khác nhau nhưng đều mang đến cảm giác hạnh phúc trong tâm hồn.
Bức thư tình gửi con gái yêu của mẹ
Rồi những đêm dài mất ngủ sẽ qua, rồi con sẽ lớn khôn, sẽ tự ngủ, tự ăn, tự bước đi trên con đường của con. Những lần được ôm con, thơm má con sẽ dần ít đi, con sẽ trở thành một cô gái độc lập. Mẹ biết, em bé của mẹ cần mẹ, vậy nên mẹ cần mạnh mẽ hơn.
Nơi không bao giờ đóng cửa
Người già hay nhớ. Nhớ từng gốc cây, từng bờ rào, từng mái ngói cũ lấm tấm rêu xanh. Nhưng nỗi nhớ của ông Hàn không chỉ là cảnh vật – mà là người, là những âm thanh, là một phần tuổi trẻ đã bị chôn vùi trong im lặng và tổn thương.


