Tuổi 18 trong tấm ảnh cũ
2016-03-10 01:00
Tác giả:
Tôi gom lại những trăn trở, để chúng nằm im ở một góc thành phố và trở về nhà trên chuyến xe chạy từ Sài Gòn. Người ta bảo Sài Gòn bận rộn lắm, người người đều bận, nhà nhà cũng bận. Mà cũng đúng, người ta bận rộn đến nỗi có thể quên đi những nhớ nhung phiền muộn, để đêm về mọi thứ lại khiến lòng mình nặng nề hơn hết.
Sài Gòn là chốn phồn hoa nhưng chẳng có chỗ cho những người thích mơ mộng. Bởi lẽ cuộc sống này là thực, đắng cay là thực, ngọt ngào cũng là thực, hai chữ “mưu sinh” không chào đón những kẻ chỉ biết chờ đợi. Tôi nhớ rất rõ ngày đặt chân lên mảnh đất Sài Gòn, dòng người ngược xuôi nơi thành phố ấy như một dự báo cho cuộc đời tôi sau này.
Tôi 18 tuổi, lần đầu rời quê, mang trong mình niềm kiêu hãnh với số phận, tôi có niềm tin để đủ sức đạp lên những mảnh vỡ của cuộc sống, mang trong lòng những nỗi lo vô hình mà vờ như chẳng thèm bận tâm. Ngày ấy, tôi hoang hoải nhớ thương trong mối tình đầu, nhẹ nhàng đến lại không hề vội vã.
Đêm...
Người người đã ngủ say, con đường trở nên vắng vẻ, mọi lo toan bận bịu tôi đã gói gém “cất” lại Sài Gòn. Để đêm nay, tôi hoài niệm...

Tấm ảnh cũ, hồi ức xưa với bao kỉ niệm đi qua làm con người cảm thấy trống trải khi nhớ lại. Đó là những kỉ niệm không bao giờ quên, chúng theo tôi đi hết con đường dài năm tháng. Ở đó, trước những ngả rẽ của cuộc đời, tôi chọn chúng làm hành trang theo mỗi bước chân. Khi nhắm mắt nhớ lại, lòng khắc khoải không yên. Tấm ảnh này cất giấu đoạn hồi ức đẹp của một cô gái 18 tuổi. Ngày tôi đứng lên từ thất bại để trở thành một sinh viên đại học, ngày tôi và gia đình hạnh phúc chào đón tiếng khóc của một sinh linh bé nhỏ, ngày tôi nhận ra trái tim mình đã có chỗ cho hình bóng một người.
18 tuổi, tôi biết bản thân đã có được những hạnh phúc, những niềm khát khao mà con người luôn ao ước.
18 tuổi tôi biết mình có tất cả, tình yêu, gia đình và con đường sự nghiệp.
Tôi cất giữ tấm ảnh như một báu vật của đời mình, bởi vì đó là nơi lưu giữ nụ cười hồn nhiên nhất của một cô gái. Đó là nơi tôi thấy mình sống đúng nghĩa nhất trong cuộc đời.
Đặt chân lên mảnh đất đông người, ai sẽ cùng tôi bước tiếp những ngày tháng sắp tới, hay ai cũng tất bật với cuộc sống mưu sinh để rồi bỏ quên thứ mà ta gọi là “tình người”. Nếu nói cuộc sống là bản nhạc với những nốt thăng trầm thì chính chúng ta là người tạo nên những nốt nhạc ấy. Đời người, chuyện buồn đau đã chiếm tới nửa đời, có điều, người ta có nghĩ đến chúng nhiều lần hay không. Bởi thế, nên những lúc tưởng chừng như buông xuôi, tôi nhớ lại kỉ niệm mà bao năm đã từng có, dù rằng trái tim có một khoảng trống không thể lấp đầy, dù lòng trống trải biết bao, nhưng hạnh phúc ngắn ngủi ùa về làm sao đôi chân này có thể dừng, nước mắt vẫn cứ rơi tiếp, mà phải đứng lên, mỉm cười để sống như những gì xứng đáng.
Thế đó, tuổi 18 của tôi quá khứ ấy cất giữ trong một tấm ảnh cũ. Quá khứ ấy là những kỉ niệm đẹp tạo nên đoạn hồi ức không thể quên. Chúng tồn tại như một lý do để bản thân bước tiếp, vì chúng là hành trang theo chân tôi suốt đời.
“Có những kỉ niệm đẹp không quá lớn lao, hay đại khái là cả một câu chuyện dài như tiểu thuyết nhiều biến cố, chỉ cần đã từng hiện hữu trong đời thì đó chính là dấu ấn không bao giờ quên đối với mỗi người, dấu ấn như lý do để sống!”
© Băng Khổng – blogradio.vn
Có thể bạn quan tâm: Chậm lại để yêu thương
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bức thư gửi đến quá khứ của tôi
Tôi trở lại nơi bắt đầu Nơi quê hương xanh mướt cánh đồng, Mối tình đầu chớm nở giữa hoàng hôn. Ánh mắt trong trẻo, tay nắm tay, Ngây thơ như cỏ, như hoa nở rộ

7 năm theo chủ nghĩa tối giản đã giúp tôi thoát khỏi hầu hết công việc nhà!
Ý nghĩa lớn nhất của lối sống tối giản là nó có thể giảm bớt gánh nặng công việc nhà và cho chúng ta nhiều thời gian hơn để làm những gì mình thích.

Ngọn nến được thắp lên
Anh nói có lẽ bây giờ người ta quá quen với những công nghệ kỹ thuật hiện đại, đã quá quen với những ánh sáng điện rực rỡ chói lòa và thông dụng nên đã quên mất những cảm xúc trong tim mình khi có ngọn nến được thắp lên. Và anh đã bật lửa châm vào nến ngay sau đó.

Về để thấy tết (Phần 2)
Phải chăng, chuyến này về, suy nghĩ nó đã chín chắn? Nó đã thôi hoài nghi về những người xung quanh nó, xoay quanh ba và cả gia đình của nó. Hay chính sự xô đẩy của xã hội khiến nó trân trọng về tình cảm gia đình của mình hơn?

Tuổi lênh đênh
Con gái ở tuổi đó như con thuyền lênh đênh trên biển khơi vậy, chính nó sẽ tự định hướng cho mình sẽ đi đâu, sẽ trôi vào bến bờ nào. Mà nhiều lúc nó cứ ương bướng tự nghĩ tự quyết chứ chẳng thèm nói cho ba mẹ biết, hay nghe theo ý kiến của ba mẹ của người lớn bao giờ.

Về để thấy tết (Phần 1)
Lúc đó, nhà vẫn là nhà, nhà có Liên, có ba và em trai của nó. Giờ với nó, cái đó không được gọi là nhà. Có thể nó vẫn sẽ về, nhưng về chỉ để nấu cho má bữa cơm, rồi lại đi. Đối với Liên, còn má mới còn gia đình, còn nhà để nó quay trở về. Còn lại, không đáng.

Số cuối ngày sinh Âm lịch tiết lộ sự giàu có, ai sở hữu cả đời gặp may mắn
Mỗi số trong ngày sinh không chỉ là một ký hiệu, mà còn là một biểu tượng của năng lượng vũ trụ, ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc đời mỗi người.

Ai nói là tôi không thích cậu?
Cũng không hiểu từ khi nào, tôi bắt đầu vô thức tìm kiếm bóng hình cậu ở bất cứ đâu. Tôi tự hỏi, có phải vì tần suất cậu xuất hiện trước mặt tôi quá nhiều, hay vì một cảm xúc lạ lẫm đang dần nảy mầm mà tôi không thể diễn tả?

Bạn có nhìn thấy mình ở những năm tháng sau này
Tôi đã từng suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng bản thân mình của những năm về sau sẽ như thế nào, nếu vẫn duy trì nếp sống như hiện tại, có lẽ thời gian mà tâm hồn tôi héo mòn, kiệt quệ cũng sẽ không còn xa nữa.