Từ mai tôi sẽ sống cuộc đời không có người
2019-08-24 01:30
Tác giả: Doyle Nguyễn
blogradio.vn - Tôi đã đợi ngày bạn đến bên tôi nhưng tôi không thể mãi hướng mắt về một người chẳng hề để tâm đến mình. Mong rằng quá khứ ấy để tôi nhìn lại chứ không phải để đau khổi nuối tiếc. Ta đi qua nhau rồi lỡ nhau mãi mãi.
***
Một ngày, tôi nhận ra mọi thứ không như tôi nghĩ, tất cả mọi thứ, kể cả bạn. Nói đúng ra thì tôi và bạn chưa từng thân thiết, chưa từng có một chút quen thuộc thì tôi không cần phải bận tâm đến bạn như vậy.
Bạn có lẽ biết rằng tôi thích bạn, tôi có thể cảm thông hay nhân từ với những việc bạn làm, bạn là amột phần thanh xuân của tôi nhưng mà... Nhưng có lẽ tôi quá mệt rồi. Tôi mệt vì phải tự lừa dối mình, vì cứ mãi biện hộ cho những gì tôi nghe thấy và nhìn thấy. Vì vậy, tôi... từ bỏ bạn.
Tôi có buồn không? Có chứ.
Tôi có hối hận không? Không.
Tôi có nhớ bạn không? Chưa từng quên thì làm gì phải nhớ. Bạn luôn hiện hữu trong trái tim tôi. Bạn đừng nghĩ là tôi thích bạn thì bạn muốn làm gì cũng được, ai cũng có giới hạn của bản thân cả, tôi cũng vậy. Tôi chọn dừng lại trước khi bạn chạm đến cái giới hạn của tôi, tôi sợ bản thân sẽ coi bạn như một người nhất định phải quên đi. Tôi sợ, sợ một ngày khi ta rời xa nhau, tôi và bạn sẽ là hai người xa lạ, không quen biết, không thân thiết. Tôi không muốn.
Nhưng... tôi biết, tôi là một đứa vô tâm, ít nhất là trong mắt bạn và người khác thì là như vậy, tôi bỏ tất cả, bỏ quên thanh xuân, bỏ quên cả bạn. Đấy là tôi mong mình có thể cao ngạo, quay lưng bước đi, nhưng vốn dĩ là tôi không thể làm được. Tôi nói chúng ta không thể như trước được nữa, là lời tôi nói nhưng tâm tôi không thể dứt, là vẻ ngoài mà ai cũng thấy nhưng lòng tôi sâu khó nhìn thấu. Tôi nhớ bạn, day dứt về một quãng thời gian dài ta gần nhau.
Tôi chỉ ngồi lặng im cô đơn hay khóc một mình trong câm lặng không ai biết. Tôi cứ để những giọt nước mắt đó rơi xuống để tâm tôi thấy nhẹ nhõm nhưng xong rồi lại tìm cách che đi đôi mắt sưng vì khóc. Chẳng lẽ tôi vẫn còn điều muốn che giấu, không muốn ai biết về tình cảm này chăng? Tôi cứ nghĩ ai cũng biết, nhưng hóa ra là chả ai để tâm đến điều đó, chả ai quan tâm đến tôi.
Tôi đã đợi ngày bạn đến bên tôi nhưng tôi không thể mãi hướng mắt về một người chẳng hề để tâm đến mình. Mong rằng quá khứ ấy để tôi nhìn lại chứ không phải để đau khổi nuối tiếc. Ta đi qua nhau rồi lỡ nhau mãi mãi.
Tạm biệt bạn, một đoạn kí ức tươi đẹp của tôi. Đã đến lúc tôi phải cho mình một cái cớ để đổi thay, sống một cuộc sống không mệt mỏi, không muộn phiền, không dối trá, và, không có bạn. Tôi sẽ chờ đợi ngày mai, đợi mặt trời lên và hứng khởi chào ngày mới. Nhưng nếu một ngày nào đó, có ai đó nhắc đến bạn, tôi vẫn sẽ mỉm cười và “Nếu gặp người ấy xin cho tôi lời hỏi thăm”, một lời nói chân thành.
© Doyle Nguyễn - blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình: Thanh xuân mình đã nợ gì nhau?
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Lá thư tình không gửi
Mỗi khi mở ngăn kéo, nhìn thấy chồng thư cũ kỹ, anh lại nhớ về những ngày tháng sinh viên đầy kỷ niệm. Có những lúc anh tự trách mình vì đã không đủ can đảm để nói ra cảm xúc thật của mình với Linh.
Tình yêu: Một bản giao hưởng của tâm hồn
Khi ta yêu, ta học cách chấp nhận không chỉ những điều tốt đẹp mà cả những điều chưa hoàn hảo ở đối phương. Tình yêu không yêu cầu chúng ta phải hoàn hảo; nó chỉ cần ta chân thành. Sự chân thành chính là nốt nhạc chính, là nhịp đập của bản giao hưởng ấy.
Theo bạn, như thế nào là ổn định?
Cuộc sống đôi lúc yêu cầu chúng ta ổn định, không chỉ vì bản thân, mà còn vì trách nhiệm và những người ta yêu thương. Đôi khi, ổn định giống như một bến đỗ, nơi ta tạm nghỉ ngơi sau những sóng gió.
Mùa đông – 2017
Sunny là niềm an ủi duy nhất trong cuộc sống đầy khó khăn của cô. Mỗi tối, cô cùng con trai chơi đùa, kể chuyện, rồi khi Sunny ngủ say, cô lại ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời tuyết rơi và nhớ về quá khứ.
4 con giáp là 'thần giữ của'
Tiền bạc một khi đã ở trong tay 4 con giáp này thì rất khó lọt ra ngoài đồng nào.
Đi qua sự phản bội
Tớ cứ tưởng rằng, lý do mà quá khứ chúng ta không thành là vì cái tôi của hai bên. Nhưng sau sáu năm ròng, cả tớ và cậu đều đã yêu những người khác, đã đủ chín chắn để hiểu bản thân mình hơn rồi, chúng ta vẫn tan vỡ.
Tại sao không?
Những thứ bình thường hiện diện xung quanh chẳng khiến mình chú ý, quan tâm, cứ coi đó là điều hiển nhiên mà vô tư phớt lờ. Để rồi một ngày không biết nắng hay mưa, vô tình hay cố ý, ta sẽ đánh mất nó, lúc đó muốn quay lại thì đã quá trễ.
Mười sáu - Ba sáu tuổi
Tôi đúng là một cô ngốc. Làm gì có đứa con trai nào dành cả thanh xuân bên cạnh tôi mà không có tình cảm. Và từ đó, chúng tôi chính thức yêu nhau.
Hành trình đi đến tự do
“Dám bị ghét” không bênh vực cho tôi, không đứng về phía tôi, ngược lại, nó giải thích một cách hợp lý tất cả nguyên nhân khiến tôi chọn sống một cuộc đời tệ bạc như vậy.