Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trong vòng tay cô

2015-11-20 02:59

Tác giả:


blogradio.vn - Suốt bốn năm đại học với bao vui buồn, những đứa học trò chưa kịp lớn khôn khiến cô luôn bận lòng lo lắng. Sự quan tâm ấy khiến cô phiền muộn hơn rất nhiều. Nhưng hơn ai hết, chúng em hiểu những tình thương ấy của cô dành cho chúng em.Yêu thương ấy, dù cho hàng ngàn lời nói đều trở nên vô nghĩa trước tấm lòng bao dung và hiền từ của người mẹ thứ hai.

***

Kính gửi cô!

Suốt bốn năm đại học với bao vui buồn, những đứa học trò chưa kịp lớn khôn khiến cô luôn bận lòng lo lắng. Sự quan tâm ấy khiến cô phiền muộn hơn rất nhiều. Nhưng hơn ai hết, chúng em hiểu những tình thương ấy của cô dành cho chúng em.Yêu thương ấy, dù cho hàng ngàn lời nói đều trở nên vô nghĩa trước tấm lòng bao dung và hiền từ của người mẹ thứ hai.

Ngay từ những buổi học đầu tiên, cô đã dặn dò chúng em tỉ mỉ từng chút một. Từ việc làm sao để thích ứng với việc học ở đại học, rồi việc xa nhà thì cần phải cố gắng như thế nào, bạn bè cần giúp đỡ nhau ra sao. Cô ân cần quan tâm chúng em như một người mẹ hiền từ nhẫn nại. Chúng ta cùng nhau bước qua một lộ trình dài bốn năm. Với cuộc đời mỗi người, bốn năm không quá dài, nhưng nó rất đủ để mỗi chúng ta học hỏi, nhận thức và trưởng thành. Để rồi, qua đi quãng thời gian ấy mỗi chúng ta sẽ đi mỗi hướng, rồi biết ai còn ai đi, biết còn gặp nhau được bao lần? Cô vẫn sẽ ở đây, như người mẹ dõi theo bước đi mỗi đứa con, sẽ an lòng khi chúng ta có được công việc ổn định, sẽ lo lắng cho chúng ta khi chưa xác định được đích đến cuộc đời mình.

Chặng đường gần bốn năm qua, ai trong bản thân chúng ta đã có những kỉ niệm vui buồn, những bài học sâu sắc. Ai rồi cũng trưởng thành, sẽ già đi, sẽ nhìn lại những tháng ngày ngồi trên ghế giảng đường, sẽ có thể hối tiếc về những điều đã qua, và cũng có thể tự hào vì những gì đã làm.

Trong vòng tay cô

Dù là hối tiếc hay tự hào, mỗi chúng ta có thể tự khẳng định với nhau rằng, những tháng năm trên giảng đường đại học là kí ức không thể nào quên! Trong kí ức của chúng ta, sẽ là những buổi đầu chập chững lên lớp, mỗi người mỗi quê, hoàn toàn xa lạ, chúng ta làm quen nhau rồi nhanh chóng có những tình bạn tuyệt vời nhất! Sẽ là những tiết học căng thẳng như dây đàn của môn Hoạt động thần kinh cấp cao, là những cái ngáp dài ngáp ngắn của những tiết học tưởng như kéo dài vô tận.

Là những buổi đi ăn chè, đi chơi suối ngập tràn tiếng cười đùa, là những cuộc nhậu tỉ tê đủ điều mà khi chưa say, khó ai mà nói ra hết.

Là những buổi lên lớp nhìn nhau lắc đầu khi số lượng bài tập thì quá lớn, mà thời gian thì ít ỏi lắm cho việc chơi đùa.

Là những cái ôm nồng ấm, những lời san sẻ khi một vài thành viên gặp chuyện. Thời gian qua đi chúng ta trưởng thành hơn, tự tích lũy cho mình vốn kinh nghiệm và tri thức đủ để ta đứng lên và tự bước rời xa vòng tay gia đình, vòng tay thầy cô.

Trong vòng tay cô

Chúng ta cùng nhau có buổi cắm trại đáng nhớ với đêm mưa dài vô tận trong cái giá buốt của tiết trời thu đông. Thời gian trôi nhanh tưởng như con gió thoảng, mới đó mà cô đã dìu dắt chúng em qua bốn năm trời, tóc cô đã điểm thêm vài sợi bạc trong nghiệp cầm phấn của mình.

Cô Mơ của chúng em là vậy – vẫn luôn nghiêm khắc, tận tụy, ân cần mà sâu sắc. Mỗi người trong lớp là mỗi hoàn cảnh khác nhau, trải qua những thăng trầm mà với tuổi trẻ - ai cũng sẽ để lại những vết thương lòng chẳng bao giờ liền sẹo. Cô đặc biệt quan tâm, cô chia sẻ với các thầy cô khác để chúng em luôn có những điều kiện tốt nhất có thể để hoàn thành việc học của mình.

Cô thân yêu, chúng em xin gửi đến cô những lời tri ân sâu sắc nhất. Cô như người mẹ chung của tất cả chúng em, dìu dắt chúng em từ những ngày non nớt nhất. Bốn năm qua để chúng em hiểu, để chúng em biết đến được tình cảm của cô cao quý biết nhường nào.

Nhân ngày lễ đặc biệt này, em xin gửi lời chúc mừng và tấm lòng tri ân đến cô giáo em – người mẹ thứ hai của lớp 12 Tâm Lý.

© Phan Nhu Hoai – blogradio.vn

Gửi những tâm sự, sáng tác của các bạn đến với các độc giả của blogradio.vn bằng cách gửi bài viết về địa chỉ email blogradio@dalink.vn
yeublogviet

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

Vị khách ghé thăm

Vị khách ghé thăm

Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Đánh mất “em” ở tuổi lên mười

Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.

Yêu thương gửi bố

Yêu thương gửi bố

Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.

Cánh bướm cuối mùa

Cánh bướm cuối mùa

Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Mưa Đỏ - chân dung thế hệ thanh niên 2 bên chiến tuyến

Dù là ai, xuất thân như thế nào, bất cứ thanh niên nào ở bên này chiến tuyến của quân đội nhân dân Việt Nam đều có tư tưởng rõ ràng, có lòng yêu nước và tinh thần dân tộc, cũng xác định được mục tiêu cũng như biết rõ tại sao mình phải cầm súng và mình chiến đấu cho ai, vì cái gì? Nên họ chiến đấu mạnh mẽ, dám hi sinh và trước cái chết vẫn rất bình thản, động viên đồng đội chiến đấu.

back to top