Phát thanh xúc cảm của bạn !

Trái tim ta lạnh quá, liệu có ai đủ kiên nhẫn để lấp đầy?

2014-01-13 01:00

Tác giả:


Café Blog - Những người đã trải qua nỗi đau sẽ viết về đổ vỡ hay nhất. Nhưng cũng chính họ lại là người biết trân quý mỗi phút giây hạnh phúc có được trong đời. Có điều trong trái tim họ luôn có một khoảng trống vĩnh viễn không thể lấp đầy. Và ít người có thể chạm vào thế giới của họ.

Đau...


Không đơn giản là cảm thấy không thở được, mọi giác quan mờ mịt, thân xác không thể điều khiển bằng lý trí, toàn thân lịm đi, trái tim dường như bị bóp nghẹt.

Mà sẽ là…sự hụt hẫng, một đôi mắt tìm kiếm trong vô vọng để rồi nhận ra mình đã để mất cái gọi là yêu thương.

Là một nụ cười gượng, rực sáng như ngọn đèn trong màn đêm sương mù dày đặc, nhưng trong đôi mắt chỉ toàn là một gam màu xám xịt.

Là những câu nói mang tính sát thương lớn, nhưng khi người ta đau, mình lại đau gấp vạn. Đôi môi chịu sự điều khiển của lý trí, nói một cách sắc nhọn, rõ ràng nhưng cổ họng nghẹn cứng lại. Để rồi chỉ một câu nói nhẹ nhàng của người ta, lại dễ dàng òa khóc như một đứa trẻ. Rồi sau đó lại lặng lẽ lau nước mắt, mỉm cười và cường quyết bước đi. Lạnh như một tảng băng, vô hồn…

Là đôi mắt đầy yêu thương dõi theo một ai đó, để nhìn thấy nụ cười không dành cho mình, ánh mắt không hướng về mình. Để nhận ra trong trái tim người ta mình không hề tồn tại… Muốn trốn chạy, nhưng không thể có đường lui.

trái tim ta lạnh quá

Đau… là cảm thấy mình giống như một con mèo hoang, lang thang trong mùa đông lạnh giá. Muốn có một bờ vai để dựa vào, một bàn tay nắm lấy. Muốn đối xử tốt với ai đó. Nhưng rồi nhận ra thứ mình có được chỉ là một nụ cười nhạt coi mình là một trò đùa, hay chỉ là một món đồ chơi vô nghĩa.

Đau cũng sẽ là khi nhìn thấy những người xung quanh hạnh phúc, để rồi ganh tị khi người đó được yêu thương. Chạnh lòng một chút thôi, nhưng đủ để trái tim đa cảm có thể nhỏ giọt lệ cảm thương cho số phận của mình.

Đau… là nỗi trống vắng khi những cơn gió lạnh ùa về. Là những buổi chiều tà lủi thủi một mình trong phòng trọ. Gia đình xa quá, bạn bè cũng mỗi đứa một phương. Vậy là co mình lại như đứa trẻ lang thang trong công viên buổi tối. Để trái tim bớt cô đơn, để khóe mắt không còn cay, để tìm hơi ấm trong nụ cười giả dối.

Trái tim ta lạnh quá, liệu ai có thể đủ kiên nhẫn lấp đầy?

•    Gửi từ HuyenTrang.MPV


Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.





Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và

Trước thềm năm mới, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những thứ này

Trước thềm năm 2026, hãy can đảm nhìn lại và "dọn dẹp" những mối quan hệ độc hại đang níu chân bạn, để hành trang bước sang trang mới chỉ còn lại sự nhẹ nhõm và an yên.

Bức thư không kịp gửi

Bức thư không kịp gửi

Hy vọng trong tương lai vẫn có thể gặp lại, em vẫn rất chờ mong vào một ngày nào đó anh em mình có thể có một buổi đi uống nước hoặc ăn tối với nhau, và hy vọng anh sẽ giống như lời chúc em gửi đến anh trong bức thư nhỏ đó, có được tất cả, hạnh phúc, sức khỏe và thành công.

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam và khu rừng của những điều chưa trọn vẹn

Cam mỉm cười, nhặt vài chiếc lá rách rưới bên bờ suối, bỏ vào túi – như nhắc nhở bản thân về những điều chưa hoàn hảo nhưng đáng trân trọng trong cuộc sống.

 Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thường mất người mình thương

Một ngày bình thương mất người mình thương, điều đầu tiên chúng ta có thể làm là gì ?

Anh và  Em (phần 1)

Anh và Em (phần 1)

Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan

Người bạn đặc biệt

Người bạn đặc biệt

“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”

Nắng, mưa, râm mát

Nắng, mưa, râm mát

Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!

Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày

Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.

Người bạn cùng bàn năm ấy

Người bạn cùng bàn năm ấy

Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.

back to top