Tôi vẫn hạnh phúc với những gì mình đang có
2015-05-10 01:00
Tác giả:
blogradio.vn - Con người ta chỉ cảm thấy đơn độc khi đứng giữa phố đông người chẳng tìm thấy nổi một hình dáng thân quen, trong cuộc sống đầy màu sắc chẳng thấy được một niềm vui, trong một buổi chiều buông xuống chẳng biết phải đi về đâu, sau một chuyến đi chẳng có ai ngóng trông mình về. Còn tôi, giữa cuộc sống đông người và đầy màu sắc, tôi luôn có một gia đình để về, luôn có những vòng tay ấm áp của người thân, bạn bè chào đón tôi và tôi luôn mỉm cười hài lòng với những niềm vui mà cuộc sống đem lại.
Tôi phải thừa nhận rằng tôi là một người con gái luôn được sự may mắn mỉm cười. Dù có khó khăn tới đâu cuộc đời luôn cho tôi những lí do quá xứng đáng để tôi tiếp tục cố gắng. 22 tuổi, tôi vẫn là một cô gái độc thân, cuộc đời vẫn chưa một lần gấp khúc để cho một chàng trai bước vào cuộc sống của mình.
Có thể bạn sợ độc thân, bạn sợ bước trên phố đông người chỉ có một mình, sợ mùa đông giá lạnh không có bàn tay ấm sưởi cho bạn, sợ khi vấp ngã không có ai đỡ bạn dậy và sợ bão giông cuộc đời đến không có ai dìu dắt bạn đi qua và đôi khi vì sợ những điều đó, bạn sẽ vội vàng nắm lấy một bàn tay rồi chợt nhận ra bàn tay ấy chẳng đủ ấm, bờ vai ấy chẳng đủ vững chắc để cùng bạn bước qua mọi giông tố, bạn lại đau khổ, lại tổn thương, lại sướt mướt và lại thấy cô đơn
Còn tôi, độc thân nhưng tôi không đơn độc, không nắm vội một bàn tay. Tôi độc thân để đủ chín chắn đợi chờ hoàng tử đến và khi đó tôi sẽ tự cho phép mình được khóc như những cơn mưa, giận như những cơn bão, hoàng tử sẽ lau khô nước mắt rồi dìu dắt tôi đi qua mọi bão giông của cuộc đời.

Mỗi ngày được ra phố hẹn hò với bạn bè, cười vang dưới bầu trời đầy nắng, tôi vẫn luôn có một thế giới của mình để để vui vẻ, để cháy hết mình và để kiếm tìm những cảm xúc về một hạnh phúc rất đơn giản và dễ dàng nhưng đầy màu sắc
Làm điều mình thích - là tự do.
Yêu điều mình làm - là hạnh phúc.
Độc thân là khi tôi xách ba lô đi đến những miền đất mới, ngắm nhìn những vườn hoa rực rỡ thì bạn bè tôi than thở “Mày ơi, tao muốn đi quá nhưng cu Bi chiếm hết thời gian của tao rồi, nó như chiếc máy ngốn thời gian vậy, chẳng khi nào tao được thảnh thơi”. Còn độc thân là tôi còn được đi đến những nơi mình thích, làm những việc mình muốn, yêu những gì mình yêu và quan trọng nhất là độc thân để tôi luôn thấy mình mạnh mẽ và đáng yêu biết nhường nào.
Độc thân để khi tan sở, bạn bè cuống cuồng lên về nhà lo bữa cơm tối cho chồng con thì tôi có thể tự cho thưởng cho mình một góc yên tĩnh bên tách café với một bản nhạc êm diệu sau một ngày làm việc căng thẳng. Là khi bạn bè đang đầu bù tóc rối vì con cái thì tôi có thể thảnh thơi làm những gì mình yêu, ăn những món mình thích. Là khi bận bè đang khóc sướt mướt vì vừa chia tay với người yêu hay cô bạn than thở vì ông chồng vừa lười vừa bừa bộn thì tôi có thể tự do ngồi viết lách chẳng phải suy nghĩ hay vướng bận điều gì
Con người ta chỉ cảm thấy đơn độc khi đứng giữa phố đông người chẳng tìm thấy nổi một hình dáng thân quen, trong cuộc sống đầy màu sắc chẳng thấy được một niềm vui, trong một buổi chiều buông xuống chẳng biết phải đi về đâu, sau một chuyến đi chẳng có ai ngóng trông mình về. Còn tôi, giữa cuộc sống đông người và đầy màu sắc, tôi luôn có một gia đình để về, luôn có những vòng tay ấm áp của người thân, bạn bè chào đón tôi và tôi luôn mỉm cười hài lòng với những niềm vui mà cuộc sống đem lại.
© Tuyết Loan – blogradio.vn
Bài tham dự cuộc thi viết “Độc thân không cô đơn”. Để bình chọn cho bài viết này, mời bạn đọc, để lại bình luận và chia sẻ link bài viết này lên các mạng xã hội cho bạn bè, người thân cùng đọc. Bạn cũng có thể chia sẻ lại link bài viết này từ fanpage BlogViet Vietnamnet

Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Anh và Em (phần 1)
Giữa những con người luôn tồn tại một mối nhân duyên kỳ lạ mà khó có thể định nghĩa được đó là gì? Nó và anh, hai người không phải anh em, không phải người yêu, không phải vợ chồng nhưng đã vô tình gặp nhau và bám chặt lấy nhau không rời...để rồi đó là khởi nguồn của một câu chuyện tình tay ba rối rắm, suýt nữa đã làm lỡ dở cuộc đời của những người chẳng có liên quan
Người bạn đặc biệt
“Anh không nhớ mặt ba mẹ. Anh cũng không biết gia đình còn ai hay không. Và điều khiến anh buồn nhất là anh không biết mộ ba mẹ mình ở đâu.”
Nắng, mưa, râm mát
Hai mươi tuổi, nó lơ lửng giữa lưng chừng. Dưới là vực thẳm đen ngòm. Trên là đỉnh núi cao vun vút. Tay run, chân mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Có khoảnh khắc, nó thèm được rơi... cho tất cả vỡ vụn, cho cuộc leo quá sức dừng lại...
Nếu mình phải xa nhau, anh hãy đọc lá thư này nhé!
Thỉnh thoảng cách anh nói làm em nhói; em biết phần lớn vì em nhạy cảm, và cũng có những lần em khiến anh thất vọng. Chính những chỗ sứt đó chứng minh chúng ta thật sự chạm vào đời nhau – không đánh bóng nhau thành phiên bản trưng bày. Trong những lần vụng về, anh – chúng ta vẫn chọn cách ở lại.
Hành trình tốt hơn 1% mỗi ngày
Những ngày ấy mình đã tự trách bản thân rất nhiều. Trách mình vì không mạnh mẽ như bao người, vì mình hay suy nghĩ linh tinh, vì mình luôn cảm thấy cô đơn dù cho có đang ở cạnh người khác.
Người bạn cùng bàn năm ấy
Không phải là thích, cũng chẳng phải rung động. Chỉ là một chút tò mò xen lẫn cảm giác an tâm khi ngồi cạnh một người giỏi giang và đáng tin. Một điều gì đó rất nhẹ nhàng, rất nhỏ bé nhưng đủ khiến tôi thấy ấm lòng.
Vị khách ghé thăm
Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má tôi. Có lẽ, tôi đã hiểu sau khi chia tay, người ta không muốn gặp lại người cũ, bởi vì khi gặp lại, trái tim họ sẽ một lần nữa rung động.
Đánh mất “em” ở tuổi lên mười
Mỗi ngày đến lớp, em dần quen với những giờ ra chơi một mình, những bài tập nhóm chỉ còn lại cái tên em bị bỏ sót cuối cùng. Những tiếng cười đùa rộn rã quanh em dần biến thành tiếng vọng xa lạ và em cũng thôi mơ ước có ai đó mỉm cười với mình như ngày đầu mới bước vào lớp học ấy nữa.
Yêu thương gửi bố
Trong lời bố dặn, tôi cảm nhận rõ sự ấm áp, yêu thương biển trời. Không biết từ bao giờ, trái tim tôi đã thôi trách và không còn ghét bố nữa! Thì ra, bấy lâu nay, tôi đã cạn nghĩ, đã trách oan, ghét nhầm bố.
Cánh bướm cuối mùa
Anh tập hít sâu, tập nhắm mắt để nghe tiếng gió, nghe tiếng chim ngoài xa. Thậm chí, có lần anh mỉm cười khi thấy một con kiến bò qua tay mình – cái sự sống nhỏ bé ấy khiến anh thấy mình vẫn còn là một phần của thế giới, dù chỉ là tạm.


